Quyển 1 Chương 104: Yanfei cùng luật pháp, Tiên cùng Nhân
“Không, đó đúng là kỳ biến nhưng này đều chỉ là ngoài dự liệu.” Lê Thanh Vũ vội chối bay chối biến.
“Thật không? Tạm tin ngươi vậy.” Yanfei lúc này mới không tiếp tục truy vấn chuyện này, lại hỏi sang chuyện khác:
“Mà làm sao ngươi biết là chuyện này sẽ xảy ra? Ta biết năng lực suy tính cùng phân tích của ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn ta. Bất quá ngươi không có thế lực, cũng không có năng lực làm được điều này, mà làm sao ngươi lại biết được nó có thể gây ảnh hưởng tốt đẹp đến cục diện của ta trong phiên tòa. Ngoài ra, những điều mà cả ngươi lẫn ta làm trong mấy ngày qua có ý nghĩa gì?”
Đối với chuỗi câu hỏi móc nối dồn dập liên tiếp này, Lê Thanh Vũ không đáp luôn, mà chỉ nở một nụ cười thần bí, nói:
“Tỷ tỷ cứ kể nốt đến cuối đi đã.”
Tuy bị treo khẩu vị làm nàng có chút bực mình nhưng Yanfei vẫn tiếp tục kể tiếp với một thái độ chuyên nghiệp, rằng sau đấy nàng đã phản công với các bằng chứng ra sao, đối chất nhân chứng như thế nào, cuối cùng giành lại được công lý cho Vạn phu nhân, và cái cách mà Vạn tiên sinh đã ngã quỵ xuống ngay trong phiên tòa, vẻ mặt thất thần không thể tin được đó...
“Thế rồi, Vạn phu nhân cảm tạ ta, nước mắt khẽ rưng rưng, mấy giọt hạnh phúc chảy dài trên má –“
“Sẽ thế nào nếu nó không phải là nước mắt của hạnh phúc, mà là nước mắt của oán hận đây?” Lê Thanh Vũ bỗng cắt ngang nàng, hỏi đột ngột, ngữ khí không sâu không cạn.
“Nếu vậy...” Yanfei nhất thời chưa đáp lại được.
Nàng hiểu rất rõ hàm ý của Lê Thanh Vũ, bởi vậy nên mới càng khó trả lời. Thấy thế, hắn lại bồi thêm:
“Nếu biết hết ngay từ lúc đầu, và mọi sự sẽ đi theo phương hướng tệ nhất, liệu tỷ tỷ có tiếp tục làm không?”
“Nếu như tất cả chỉ là một màn kịch, tất cả đều chống đối lại ngươi, thì ngươi định làm gì?”
Hỏi xong, hắn liền kiên nhẫn ngồi im, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, thẳng đến khi thanh âm phía đối diện lại vang lên, tuy nhỏ nhưng hữu lực:
“Vẫn sẽ. Ta làm luật sư là vì để cho nhà nhà an lành, người tốt được thưởng kẻ xấu chịu phạt, mọi người tuân thủ cùng chấp hành pháp luật. Nham Vương Đế Quân định ra Khế Ước, Thất Tinh thừa thần ân mà lập luật pháp, có thế Ly Nguyệt mới thịnh vượng được như ngày nay.”
“Có thể nói, Khế Ước cùng luật pháp chính là gốc rễ của Nham quốc, là hoàng kim bất hủ đời đời không thể bị hủy hoại. Chính vì thế, ta tin vào nó, và nếu kẻ nào có ý định l·ạm d·ụng, kẻ đó sẽ phải đối đầu với sự trừng phạt của ngọn lửa công lý.”
“Nhìn thấy công lý được thực thi, người dân nhận được kết cục đáng nên có được hoặc là đáng bị được, chính là hạnh phúc của ta, chỉ đơn giản thế thôi.”
Nàng lại bổ sung:
“Đương nhiên, luật cũng có tính linh hoạt, cũng có tính biến đổi, ta cũng sẽ không dại mà cứ lăm lăm làm theo, lần này chịu tính kế chính là thất sách, ta sẽ tự kiểm điểm. Còn nếu thất bại, chính là tài nghệ không bằng người, có gì mà phải oán trách?”
Lê Thanh Vũ nghe thế mới gật đầu, giọng điệu tán dương:
“Luật do người viết, do người chấp hành, do người tôn trọng, mới thực sự được gọi là luật, chỉ khi đấy mới tồn tại công lý. Nếu không làm được, thì đấy không thực sự là luật, không phải là hoàng kim bất hủ của quốc gia này, mà chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.”
“Giấy vụn sẽ cháy thành tro tàn trong ngọn lửa công lý, trong khi đó hoàng kim sẽ càng lóe sáng rực rỡ. Luật sư như tỷ tỷ, chính là ngọn lửa này, chính là Công Chính Thiên Hỏa. Luật là tại vật, công lý là tại người, mong ngươi nhớ kỹ điều này.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi.
Yanfei ngồi nguyên tại chỗ im lặng, rất rõ ràng lời mà đối phương nói chính là nhắc nhở mình, có lẽ không chỉ có hắn mà còn có thành phần của Lão Lão bên trong, không khỏi thở dài một tiếng, bỗng thấy được trên mặt bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mảnh giấy, xem ra là do hắn để lại.
Cầm mảnh giấy lên mở ra, nàng đọc được nội dung bên trong:
“Tuy rằng chúng ta có nhiều điểm chung, nhưng mà phong cách làm việc, tín niệm, suy nghĩ, năng lực cùng ý chí của chúng ta rất khác nhau tỷ tỷ, này cũng xem như một phần do kinh lịch tạo thành. Bởi vậy nên có rất nhiều câu hỏi của ngươi ta sẽ rất khó trả lời một cách cụ thể, lại để cho ngươi thật sự hiểu được. Nhiều khi nó sẽ phụ thuộc vào hoàn cảnh hay điều kiện tiên quyết cùng góc nhìn của bản thân nó, lại quan hệ đến người làm ra quyết định.”
“Bất quá ta vẫn có thể tóm gọn lại hạch tâm phân tích chính cho tỷ tỷ nghe làm tham khảo, có thể sẽ trợ giúp được ngươi. Hạch tâm gồm 32 chữ, đơn giản như sau:
“Nội lực không xong, ngoại lực đến góp. Ngoại lực chưa đủ, đại thế đập xuống. Đại thế không tại, hỗn loạn đảo điên. Hỗn loạn bên trong, nội lực làm đầu.”
...
Ở một bên khác, Lê Thanh Vũ đã quay về phòng của bản thân, giờ khắc này đang cầm tệp giấy tờ trên mặt bàn xuống cho vào ngăn kéo, cái nào cũng có chằng chịt đánh dấu.
Hắn cũng không muốn phải làm kiểu úp mở như này để giải thích cho Yanfei, nhưng tình huống bản thân nàng nói thực là vừa đơn giản vừa phức tạp. Bình lão lão lại không cho hắn can thiệp quá nhiều, chỉ có thể làm những thứ tựa như dẫn đạo trong giới hạn, cụ thể vẫn phải để nàng đích thân tìm tòi.
Bình lão lão đã làm như thế ắt phải tự có đạo lý riêng của bản thân, dù sao nàng chắc chắn sẽ không đi hại Yanfei, nên hắn cũng sẽ không trộm trái lời.
Thở dài một hơi nhẹ, mấy lời trong hồi ức lại xuất hiện bên tai:
“Sư phụ cho gọi đệ tử lại, hẳn có chuyện gì dặn dò?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ là nhớ chiếu cố tiểu nha đầu đấy.”
“Chiếu cố tỷ tỷ sao? Sư phụ nói đùa, nếu phải chiếu cố dù sao cũng là tỷ tỷ chiếu cố ta chứ? Không nói đến tu vi hay thân phận, chỉ riêng tuổi tác thôi đã là như vậy rồi.”
“Yanfei tiểu nha đầu do sở hữu Tiên Nhân huyết mạch nên thời gian trưởng thành cũng sẽ khác với người thường, tính theo tâm lý thì hiện nay mới chỉ có tầm 16 tuổi, tính tình công chính thẳng thắn nhưng lại ít khi chịu ăn thua thiệt, bản tính còn có chút ngây thơ trẻ người non dạ. Ngươi lại khác, tuy mới chỉ có 8 tuổi niên linh thôi nhưng tâm lý của ngươi ít nhất cũng đã tầm hai chục, Mộng cảnh sẽ không nói dối các cảm nhận của ngươi, với lại ngươi sở hữu một thứ mà Yanfei hiện đang không có.”
“Là gì vậy sư phụ?”
“Sự tàn nhẫn, cả với địch lẫn bản thân. Đôi khi nó còn được coi như biểu hiện lớn nhất của quyết đoán.”
“Ta minh bạch. Nhưng dù sao thì không nói tới hai người coi như đồng môn vả lại nàng cũng là ân nhân của ta, nếu đã sống dưới chung một mái nhà thì chiếu cố lẫn nhau cũng sẽ là điều hiển nhiên mà?”
“Ngươi biết là ta đang không nói tới điều này, Thanh Vũ.”
“...”
“Hẳn ngươi cũng nhìn ra được, tiểu nha đầu bản thân hiện đang có vấn đề rất lớn, nếu không phải do ta mấy năm nay liên tục sử dụng pháp thuật của bản thân ngăn chặn thì nó đã sớm bộc phát rồi.”
“Vấn đề... gì thưa sư phụ? Không lẽ tỷ tỷ nàng bị trúng nguyền rủa sao? Mạnh tới mức mà ngay cả ngài cũng không giải được?”
(Xem ra vấn đề không phải do ta, ta không có mang cái được gọi là ‘Hàng trí quang hoàn’ này cũng là điều tốt, tránh đi được rất nhiều rủi ro cùng ngoài ý muốn.)
“Không phải đến từ ngoại, mà là tới từ nội. Cái được gọi là Tiên Nhân huyết mạch, tuy là hồng phúc tề thiên, một trong những Tiên Duyên căn bản cùng mạnh nhất trên cả thế giới này, nhưng vẫn sẽ sở hữu trọng lượng nhất định, nhiều khi có thể nặng tới mức khiến cho người sụp đổ.”
“Huyết mạch có thể nguy hiểm tới mức đấy sao?”
“Tất cả mọi loại huyết mạch trên thế giới này, đều có ràng buộc cùng gánh nặng, có thể đến từ nhân quả vận mệnh, có thể đến từ ngay bên trong bản chất của nó, Ma Thần huyết mạch chính là ví dụ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà đa số sơ giai Ma Thần thần trí đều không được tỉnh táo, ý chí bọn hắn không đủ mạnh để so đấu cùng huyết mạch.”
“Huyết mạch chảy xuôi trong người Yanfei tiểu nha đầu Tiên huyết cùng Nhân huyết chia đôi lẫn nhau, mỗi bên chiếm một nửa, không hơn không kém, đạt đến như vậy là một chuyện tốt, cũng là thứ mà phụ mẫu nàng cố gắng để làm đến. Bởi vậy nên Tiên huyết sẽ không gây ảnh hưởng đến nàng quá nhiều, không giống sư thúc của nàng, Ganyu.”
“Vị Ganyu... sư tỷ kia lại làm sao vậy?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ là mấy trăm năm đầu đời không khống chế được hình thể thậm chí một phần thần trí của bản thân mà thôi, về sau trải qua một đợt điều trị ăn Thanh Tâm Hoa suốt một thời gian dài là cũng hết.”
“...”
(Vậy ra việc thừa cân kia là có nguyên nhân, do Ganyu chưa khống chế được huyết mạch của bản thân. Con cự thú nuốt phải nàng xong mắc nghẹn kia quả là c·hết oan uổng, tội nghiệp!)
“Yanfei từ nhỏ đã khai mở nhất giai Cung Mệnh, ý chí được tăng cường, có thể sơ bộ khống chế được huyết mạch của bản thân. Bất quá theo thời gian kéo dài, tu vi tăng trưởng, áp lực mà nàng phải gánh chịu cũng ngày càng lớn. Trên hết, là nàng đối với bản thân không thể định nghĩa được rõ ràng.”
“Lời đấy ý là gì?”
“Nghĩa là... Nói như nào mới đúng nhỉ? Nàng có chút chối bỏ Tiên huyết của bản thân, phần lại có cảm giác không rõ ràng với Nhân huyết, tự dưng nảy sinh ra hoang mang, phần còn lại đến từ chính con đường của nàng, là luật pháp, là Khế Ước.... Đến đây ngươi cũng nhìn ra vấn đề rồi đúng không?”
“...Đệ tử tạm rõ, hậu quả là?”
“Khai chi bích chướng không nói, Thừa chi bích chướng có thiếu sót, Chuyển chi bích chướng đã xuất hiện miễn cưỡng, cứ đà này nàng sẽ rất khó đột phá thậm chí tới được Hợp chi bích chướng... Ngoài ra, nhất giai Cung Mệnh đến nay vẫn luôn trong trạng thái nửa tắt nửa bật, kiến thức cùng ký ức về Tiên gia mơ hồ không rõ ràng...”
“Ta biết ngươi định nói gì. Chẳng lẽ vấn đề này ngay cả Chân Quân cũng không giải quyết được? Thanh Vũ, nhớ kỹ, chúng ta có thể là Tiên Nhân, là Thần trong mắt phàm nhân, có được thần thông quảng đại, bất quá chúng ta không phải vạn năng, và bản thân ta cũng không muốn là.”
“Chính vì vậy, dù có thương yêu tiểu nha đầu đến mấy, ta lại không thể can thiệp hoàn toàn, chỉ có thể đem đến cho nàng cơ hội, là cơ duyên hay mệnh kiếp còn phải nhìn vào Tạo Hóa của bản thân nàng. Đương nhiên trong quá trình đó cũng nên có người định hướng, mà ta lại không thể thường xuyên ở gần nàng được, phụ mẫu nàng cũng vậy, thế nên...”
“Thế nên ngài để ta chiếu cố tỷ tỷ là có ý này sao? Nhưng ta dù sao cũng mới chỉ là một tiểu hài tử, đối với thế giới này còn vô cùng lạ lẫm, với lại, ngài thật sự yên lòng với ta sao?”
“Tự tin lên Thanh Vũ. Ngươi là đệ tử của ta, của Ca Trần Lãng Thị Chân Quân, chư Tiên bên trong hàng đầu, bản thân cũng là một vị Huyền gia nhất đẳng, này sẽ không vì ngươi có chút xíu bí mật mà thay đổi. Ta cũng không hẳn là tin ngươi, mà là ta tin con mắt của ta, tin vào trí tuệ của ta, cũng tin vào trí tuệ của ngươi.”
“Còn về phần là tiểu hài tử, điều này càng chứng minh ngươi sở hữu càng nhiều tương lai, không phải sao? Mọi cố sự đều có điểm kết thúc, và cũng có nơi bắt đầu, đây chính là điểm đó. Ngoài ra, ngươi cùng Yanfei có nhiều điểm chung hơn ngươi tưởng đấy.”
“Đó là gì vậy?”
“Là...”
Lại quay trở lại hiện tại, trong đầu khẽ thoáng qua câu trả lời kiên định của Yanfei, Lê Thanh Vũ bỗng gật đầu khẽ như không thấy, trong lòng nghĩ thầm:
“Từ trong hạnh phúc của người khác tìm thấy hạnh phúc của bản thân, này thực sự có chút ấu trĩ...”
“Bất quá, không phải ta cũng vậy sao? Dù sao đây cũng là nhân tính, chỉ cần không mất đi quyết đoán cùng ý chí của bản thân, thiên địa vạn vật, chúng sinh vạn sự, Đại Đạo vạn pháp đều chỉ nằm trong lòng bàn tay, đều chỉ nằm trong câu nói cười, này là Nhân Đạo! Đây mới là dụng ý thực sự của sư phụ.”
“Bất quá Nhân Đạo khó đi, làm nhân không dễ, khúc khuỷu không cầu toàn, u minh khó lòng xuyên phá, nếu không thể minh ngộ bản tâm sớm rất dễ rơi vào cảnh đánh mất chính mình.”
Đây chính là hàm ý cuối cùng mà hắn hỏi nàng, tin rằng nàng cũng nghe ra được.
Khi cảm thấy tất cả luật pháp không còn là hoàng kim mà đều đã trở thành giấy vụn, còn gì dễ hơn một mồi lửa t·hiêu r·ụi tất cả, bản thân lại viết ra cái mới?
Đây chính là chiêu bài mà Tiên Nhân tại bên trong lịch sử đã dùng không chỉ một lần, và thái độ của vị Đế Quân kia đối với việc này cũng không có phản đối, dường như còn có mơ hồ chấp thuận...
Khi việc đấy xảy ra một lần nữa, với tư cách là một ngọn lửa, nàng sẽ đứng về bên nào? Đây là câu hỏi mang tính quyết định xem liệu nàng có tìm được Đạo của bản thân.
Lê Thanh Vũ khẽ tựa người ra cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn trời tối trong Động Tiên. Câu hỏi mà là khốn cảnh đối với một người khác, đối với hắn lại rất dễ trả lời, nhưng điều này chỉ là vì đấy không phải Đạo của hắn, hắn cũng không thể thay nàng trả lời.
Thế gian an đắc lưỡng toàn pháp, nàng phải tự mình tìm ra.
Ánh mắt xuyên qua màn đêm tạo bởi Tiên lực lại hướng lên trên, phảng phất xuyên qua bầu trời đầy sao giả tạo của Teyvat, như thoát khỏi tinh không vô tận hướng về điểm cuối của vũ trụ, lại đi lên tiếp nữa...
Đấy không phải chỗ Đạo của hắn ở, lại không phải điểm đến của chí hắn.
Chính cái con đường đấy, con đường rẽ ngang qua vô số ngả vô thường còn lại, có hướng lên có xuống đấy, có bi hài khổ đau hạnh phúc, cuối cùng quay đầu mới phát hiện mình chưa từng rời đi, cúi đầu thấy mình đứng tại tinh hồng vạn tượng bên trên đấy, mới thực sự là...
Đạo!