Chương 29: Chúa quỷ.
Raiden Ei có chút xuất thần nhìn xem cảnh tượng trước mặt, không gian này không phải là nơi mà một sinh vật phàm trần nào có thể đặt chân đến, cho dù có là nàng cũng không thể miêu tả được sự kỳ ảo của nó.
Những giai điệu của sự hỗn loạn, kinh hoàng, những cơn ác mộng khủng kh·iếp nhất dần dần xâm chiếm vào trong tiềm thức của Raiden Ei.
Ong.
Ngón tay của Takeo gõ nhẹ xuống thành ngai vàng, âm thanh từ ngón tay của hắn tạo thành một đợt sóng chấn động lan tỏa ra toàn bộ không gian.
Hàng loạt những sinh vật xúc tu kỳ dị đang đeo bám vào người Raiden Ei bị làn sóng lướt qua liền tan rã thành hư vô, những dải tinh vân bắt đầu tỏa sáng rực rỡ rồi p·hát n·ổ tạo thành một chuỗi những đốm sáng li ti chiếu sáng khắp nơi, không gian trở lại trạng thái như lúc ban đầu.
“Cút đi, nàng là khách của bổn tọa.”
Takeo lười biếng ngồi trên ngai vàng khẽ mở miệng, sau đó ngoắc tay một cái, từ dưới chân của Raiden Ei và Raiden Shogun trồi lên hai cái ngai vàng cỡ nhỏ trôi lơ lửng sau lưng hai nàng.
“Ngồi đi.”
Raiden Ei và Raiden Shogun vô thức ngồi xuống theo như lời của Takeo, đến khi nhận thức lại cả hai mới giật mình nhìn lên thân ảnh đang ngồi ở trước mặt.
Giọng nói của hắn tựa như có ma lực làm cho mọi sinh linh đều phải phục tùng theo, giống như một lời hát ru đưa người khác chìm vào giấc ngủ không hề có sức kháng cự.
“Thật đáng kinh ngạc, thì ra đây là những gì diễn ra trong tâm trí của cưng trong suốt những năm qua sao? Đây rốt cuộc là nơi nào? Chính cưng tạo ra nơi này sao?”
Từ sau ngai vàng của Takeo, Yae Miko chậm rãi bước ra, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, sau đó tuỳ ý bước lên ngai vàng ngồi xuống bên cạnh hắn dò hỏi.
Takeo khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi vươn cánh tay kéo Yae Miko nằm xuống đùi mình, bàn tay vuốt ve đôi tai hồ ly mềm mại của nàng rồi lười biếng nói:
“Đây là Cõi mộng, vùng đất được sáng tạo ra bởi mộng tưởng của bổn tọa, tiểu hồ ly, đây là lần đầu tiên bổn tọa dẫn ngươi vào trong này nhỉ?”
Lỗ tai của Yae Miko có chút giật giật nghe Takeo nói, ánh mắt loé lên tia bất ngờ nhìn hắn.
Tên nhóc này vậy mà dám gọi nàng là tiểu hồ ly? Lại còn kiểu xưng hô cổ lỗ sĩ này nữa, bổn tọa là cái gì? Chẳng lẽ là tác dụng phụ của việc cởi bỏ phong ấn sao?
Yae Miko híp mắt nhìn Takeo, đôi mắt màu tím trừng hắn chằm chằm rồi gằn giọng nói:
“Takeo, giải phóng năng lực làm cho đầu óc cưng trở nên có chút không bình thường rồi nha.”
“Bổn tọa vẫn luôn là Takeo, tiểu hồ ly, nằm yên nào, đừng nháo.”
Takeo khẽ cười đè nàng nằm xuống, bàn tay tiếp tục đùa nghịch đôi tai của Yae Miko, liếc mắt nhìn qua Raiden Ei và Raiden Shogun đang ngồi ở phía dưới rồi mở miệng nói:
“Beezlebul, một lần nữa tự giới thiệu, bổn tọa là Đấng sáng thế của vùng đất này, ngươi có thể gọi bổn tọa là một… Ngoại Thần.”
Raiden Ei nghe vậy ánh mắt có chút co rụt lại, bàn tay bỗng nhiên nắm lại thật chặt, giọng nói có chút rung động vang lên:
“Ngươi… dám tự gọi mình là Thần? Ngươi có biết hậu quả của việc này là gì không? Ngươi có biết một vị thần phải trải qua những gì hay không?”
Takeo nhướng mày nhìn Raiden Ei, cơ thể bỗng run lên một chút rồi bật cười, tiếng cười của hắn làm rung động toàn bộ không gian.
“Ha ha ha! Vì cái gì bổn tọa không thể phong Thần, là vì thứ đồ chơi bay lơ lửng trên đầu ở ngoài kia sao?”
“Bổn tọa phong Thần không cần tới kẻ nào tới tán thành, bổn tọa không cần tới thế giới này hay bất kỳ một thứ gì chấp nhận bổn tọa. Bởi vì bổn tọa không thuộc về thế giới này, nằm tách biệt hoàn toàn khỏi quy tắc của vũ trụ, ở trong vùng đất của bổn tọa tạo ra, bổn tọa chính là thần, hiểu không, tiểu cô nương vô tri?”
Raiden Ei bàn tay nắm lại thật chặt, mím môi nhìn Takeo.
Kiêu ngạo, không coi ai ra gì, càn rõ vô pháp vô thiên!
Hắn vậy mà dám đối xử với nàng như vậy, đây có thật sự là người lúc nào cũng thành thành thật thật thường xuyên quan tâm chăm sóc nàng hay không, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn sao?
Raiden Ei trong nội tâm lúc này đây tràn đầy phẫn nộ cùng uỷ khuất, nàng hiện tại hận không thế một đao chém c·hết người trước mặt.
Yae Miko nhìn thấy vẻ mặt của Raiden Ei liền thở dài một cái, sau đó mới từ từ ngồi dậy, chậm rãi mở miệng giải thích cho nàng:
“Ei, có việc này ngươi chưa biết, ta cũng chưa từng tiết lộ cho ai cả. Takeo… hắn vốn không thuộc về thế giới này, có lẽ ngươi và Shogun cũng lờ mờ đoán được qua năng lực vượt xa phàm nhân của hắn, Takeo chính là một dị loại.”
“Ba mươi năm trước, ta cảm nhận được một thực thể giáng lâm xuống khu rừng Chinju cho nên đã chạy đến xem xét, cuối cùng quyết định đem hắn về Đền Narukami để nuôi dưỡng một khoảng thời gian. Ta sau đó đã tạo ra một loại phong ấn để áp chế lực lượng chưa thức tỉnh trong cơ thể Takeo, che dấu sự hiện diện của hắn với Đảo Thiên Không ngoài kia.”
“Takeo những năm qua sống một cuộc sống của phàm nhân đều là do chủ ý của ta, hiện tại hắn chỉ cởi bỏ giới hạn phàm nhân để trưởng thành mà thôi.”
Raiden Ei cùng Raiden Shogun đều giật mình khi nghe Yae Miko nói, lôi điện dâng lên chập chờn quanh cơ thể Raiden Ei, ánh mắt nàng tràn đầy phẫn nộ nói:
“Yae, ngươi có biết hành động của mình ảnh hưởng như thế nào tới toàn bộ sự an nguy của Inazuma hay không, Đảo Thiên Không không phải là thứ mà chúng ta có thể lừa gạt như vậy. Yae, đùa giỡn nhưng cũng phải có giới hạn, ngươi đã đi quá xa rồi.”
“Ngươi có biết nếu sự việc này đến tai Thiên Lý sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”
Yae Miko im lặng nghe Raiden Ei chất vấn, nhưng nàng cũng không có phản bác lại, chỉ cúi đầu không nói gì.
Takeo khẽ cười nhìn qua Raiden Ei cùng Raiden Shogun, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của Yae Miko sau đó mới lên tiếng:
“Đừng to tiếng với người đã nuôi dưỡng bổn tọa như vậy, nàng cũng đã suy nghĩ rất đắn đo mới để cho bổn tọa tiếp tục được sống, ngươi không biết rằng lần đầu tiên gặp mặt bổn tọa ánh mắt của nàng tràn đầy sát khí như thế nào đâu.”
“Tuy nhiên rất may bổn tọa đã được cho cơ hội để trưởng thành, nhờ ơn nuôi dưỡng của tiểu hồ ly cùng tiểu cô nương vô cảm đằng kia mà mười năm trước bổn tọa đã hoàn toàn có thể thức tỉnh lực lượng của mình, hiện tại đã đến lúc bổn tọa trả lại ân tình cho các ngươi.”
Raiden Shogun cùng Raiden Ei ánh mắt phức tạp nhìn Takeo, trầm mặc hơn nửa ngày vẫn không lên tiếng.
“Ngươi đang hoài nghi bổn tọa sao? Hay là ngươi đang lo lắng về cô nàng tóc trắng ngủ say trên món đồ chơi biết bay kia?”
“Ngươi-“
Tách.
Takeo búng tay một cái, một cỗ lực lượng kinh khủng nghiền ép toàn bộ cơ thể Raiden Ei, không gian xung quanh bị vặn xoắn đến cực hạn, cuối cùng bị ép dẹt thành một mặt phẳng rồi tan vỡ.
Những mảnh vỡ hội tụ rồi giãn nở đến cực hạn, khi đạt đến điểm kỳ dị liền tạo thành một v·ụ n·ổ siêu tân tinh cực sáng cực nhiệt, vật chất và năng lượng với mật độ vô cùng lớn bắt đầu sinh sôi.
Từng dải tinh vân dần xuất hiện, sau đó là các ngôi sao rải rác xung quanh, mọi thứ bắt đầu xoay vần tạo thành một hệ thống có quy tắc, một vũ trụ mới được khai sinh ngay trước mặt ba người các nàng.
Sau đó vũ trụ thu nhỏ lại rồi rơi vào trong lòng bàn tay Takeo.
Nắm trong tay một tiểu vũ trụ mới sơ khai, Takeo đùa nghịch nó trong lòng bàn tay, cuối cùng bóp một cái, vũ trụ liền bị nghiền nát trong tay hắn.
Oành.
Tiếng nổ bạo liệt vang lên, không gian rung chuyển, sóng năng lượng khổng lồ từ v·ụ n·ổ lướt qua cơ thể Raiden Ei và Raiden Shogun hất văng cả hai bay về sau, ngã ngửa xuống đất, trên trán hai người chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, bàn tay nắm chặt ngồi dậy nhìn Takeo.
“Như vậy, đã đủ để chứng minh lời nói của bổn tọa hay chưa?”
Raiden Ei có thể cảm nhận được nguồn năng lượng tinh khiết và kinh khủng đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi vừa phát ra từ trong lòng bàn tay hắn. Nếu như một thứ như vậy được thả ra bên ngoài Teyvat, dư sức làm cho toàn bộ lục địa này tan thành tro bụi.
Tuy nhiên, chỉ sau một lát ánh mắt của Raiden Ei đã tỉnh táo trở lại, lôi điện trên người nàng chưa lúc nào bùng nổ kịch liệt như bây giờ, hào quang màu tím như muốn nuốt chửng toàn bộ không gian u tối.
Chỉ trong thoáng chốc bộ kimono trên người nàng đã biến mất, thay vào đó là một bộ chiến giáp rất tráng lệ, trên đầu đội một cái mũ giáp có hai chiếc sừng nhọn cong lên phía trước.
Bên phải là một cánh tay khổng lồ lơ lửng cầm Mộng tưởng nhất đao, bên trái là ba cánh tay nhỏ hơn, lôi nguyên tố được cô đặc trong lòng bàn tay đang toả ra từng tia sấm sét xé toạc không gian.
Phía sau lưng nàng là một cái ấn kí lôi nhãn khổng lồ nằm dọc theo cơ thể, hào quang tỏa ra xung quanh như một dải tinh vân màu tím lấp lánh.
Khẽ mở mắt, Raiden Ei nhìn thẳng vào Takeo, cánh tay lơ lửng bên phải nâng lên Mộng tưởng nhất đao thủ thế, ánh mắt kiên định nói:
“Chúng ta một đòn quyết định thắng thua, nếu như ta không thể ngăn cản ngươi, như vậy đó là sự thất bại hoàn toàn của ta, "Vĩnh hằng" của ta chính là sai lầm, ngươi sau đó muốn làm gì cũng được.”
Takeo có chút bất ngờ nhìn Raiden Ei, sau đó bật cười một tiếng rồi từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng bước xuống.
“Quả là một tiểu cô nương cứng đầu, đã như vậy để bổn tọa tới dạy dỗ ngươi một hồi.”
“Vùng đất này đại diện cho những giấc mơ hảo huyền nhất của tất cả sinh linh trên toàn thế giới, nó vượt qua vô cùng vô tận của những khả năng vô tưởng nhất, những khái niệm trừu tượng, những nỗi sợ vô danh sâu thẳm trong tâm trí mỗi cá thể trong vũ trụ này.”
Nhờ vào khả năng lắng nghe vạn vật trên thế giới và tinh thần lực siêu thoát phạm trù nhân loại, Takeo có thể dùng năng lực đã thức tỉnh của Yume Yume no mi để kết nối với giấc mơ của tất cả sinh linh trên toàn cõi Teyvat, mỗi ngày trôi qua đều liên tục hấp thụ toàn bộ ác mộng cùng những mộng tưởng của bọn họ, từ đó hình thành nên Cõi mộng.
“Bổn tọa là Đấng sáng thế của vùng đất trong mơ này, tại nơi này bổn tọa chính là vô hạn tuyệt đối, Chúa quỷ sáng tạo ra vạn vật chúng sinh, chân danh Azathoth.”
“Ngươi… cũng chỉ là một hạt bụi trong mắt bổn tọa mà thôi.”
Ong.
Từng tiếng bước chân của Takeo vang vọng trong không gian, tựa như những tiếng trống oái ăm và man rợ xuyên thủng qua vũ trụ trần thế, từng bậc thang vô hình đỡ lấy bàn chân của hắn, một ngọn lửa đen dần bao phủ toàn bộ cơ thể.
Đến khi ngọn lửa tiêu tan, chỉ thấy hắn mặc một bộ chiến giáp màu đen vô cùng kỳ dị, giống như là tập hợp của các khối thịt thối rữa đang nở rộ, để lộ ra ở bên trong những cục u nhọt là kết tinh của một dòng máu đen kịt gớm ghiếc ghê tởm đang cắm rễ chi chít ở khắp nơi.
Hằng hà sa số xúc tu hư ảo khổng lồ mọc ở xung quanh cơ thể hắn, những đôi cánh dày và rộng phủ khắp hai bên lưng, bàn tay lởm chởm đầy móng vuốt cùng gai nhọn sắc bén không đồng đều nhau.
Trên đầu Takeo đội một chiếc vương miện dị hợm, viền của vương miện được tạo thành từ những chiếc răng sắt nhọn và những con mắt kinh tởm đang mở to ra liên tục chớp nháy quan sát xung quanh.
Từng dải tinh vân xoay vần quanh Takeo, cơ thể hắn tựa như được cấu tạo bởi những ngôi sao lấp lánh và các khoảng không gian đen tối trong vũ trụ. Gương mặt bị một đám sương mù màu đen che khuất, chỉ thấy được lờ mờ một đôi mắt đang tỏa sáng đằng sau lớp sương mù.
Yae Miko, Raiden Ei đến cả Raiden Shogun cũng phải chịu một trận rùng mình, lông tơ dựng đứng khi nhìn thấy diện mạo hiện tại của Takeo.
Ngoại hình của hắn kinh tởm đến mức làm cho bất kỳ kẻ nào nhìn vào đều phải phát điên lên, đại não như muốn tan chảy ra thành từng bãi hồ nhão.
“Beezlebul, đến đây.”
Âm thanh trầm khàn vang lên, không gian lập tức bị chia cách làm hai, một con mắt từ từ hé mở nhìn xuống, thờ ơ, hờ hững, vô định, chỉ có sự khinh bỉ và cười nhạo những tạo vật nhỏ bé bất lực trước mặt.
Từ trong hư ảo một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm bất ngờ xé toạc những vùng không gian đen tối rồi thu nhỏ dần rơi vào trong tay Takeo.
Toàn bộ cơ thể Raiden Ei căng cứng, lôi điện trong từng tế bào của nàng đốt cháy đến cực hạn, không gian bị vặn xoắn và thiêu đốt theo từng đợt lôi nguyên tố toả ra từ người nàng, Mộng tưởng nhất đao phát sáng rồi run rẩy kịch liệt.
“Danzetsu!”
Cánh tay phải khổng lồ hiện lên sau lưng Raiden Ei nắm lấy chuôi đao giơ thẳng lên không trung rồi không do dự bổ xuống, một đao toàn lực của Raiden Ei, phát huy toàn bộ sức mạnh của Mộng tưởng nhất đao.
Cõi mộng liền bị chia cách bởi hào quang màu tím, một khe nứt hư không chẻ đôi không gian lan tràn ra thôn phệ mọi thứ, dần dần kéo dài tới trước mặt Takeo.
“Tiểu cô nương vô tri, ngủ một giấc đi.”
Tịch diệt trong tay Takeo khẽ nâng lên rồi chém ngang một kiếm, tinh hà sụp đổ đem toàn bộ mọi thứ trước mặt đều trở về hư vô, sự tồn tại của Raiden Ei, tất cả mọi dấu tích trong lịch sử của nàng hoàn toàn bị xóa sổ khỏi vũ trụ này.
“Các ngươi có biết vì sao bổn tọa lại đặt tên cho thanh kiếm này là Tịch diệt hay không? Bởi vì tại vùng đất này, mọi khái niệm và trật tự trong vũ trụ đều là một giấc mộng đối với nó. Một kiếm chém ra đưa thế giới về hư vô, khi một giấc mơ b·ị đ·ánh thức thì tất cả mọi thứ trong giấc mơ sẽ lụi tàn, đây mới gọi là tịch diệt.”
Takeo vung nhẹ thanh kiếm trước mặt Yae Miko và Raiden Shogun, chậm rãi xoay người bước trở lại ngồi lên ngai vàng rồi lười biếng nói.
Tịch diệt từ trong tay hắn bay lơ lửng trong không trung rồi hóa thành một đạo hư ảnh tan biến trước mặt hai người các nàng.
Tại nơi Takeo vừa đứng, Vô tưởng nhất đao đã phân huỷ thành không gì cả, Mộng tưởng nhất đao vỡ nát trôi nổi trong không gian, cơ thể Raiden Ei tan rã thành tro bụi rồi biến mất trong tinh không, Cõi mộng trở về trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.