Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 28: Ngươi rốt cuộc là thứ gì?




Chương 28: Ngươi rốt cuộc là thứ gì?

Sấm sét rền vang toàn bộ không gian Nhất tâm tịnh thổ, lôi nguyên tố cuồng bạo thiêu đốt mọi thứ, trên bầu trời ba đạo lưu tinh truy đuổi lẫn nhau, hai tím một đỏ, âm bạo liên tục chấn động không gian xung quanh.

Thình thịch.

Nắm đấm đen bóng mang theo tia sét đỏ thẫm xé rách không khí, không gian đều bị bẻ cong trên đường đi của nó.

Không khí trong nháy mắt bị xé rách ra, trong nháy mắt hàng ngàn cú đấm được Takeo tung ra, sau đó sóng chấn động hội tụ thành một điểm duy nhất rồi p·hát n·ổ tựa như một quả bom không khí, tiếng v·a c·hạm trầm đục vang lên.

Raiden Shogun lúc này đã không kịp nâng lên Đoạn thảo trường đao đón đỡ đòn công kích của Takeo, chỉ có thể bị động thừa nhận nắm đấm của hắn đánh trúng ngực mình, từ trên không trung bay thẳng xuống mặt đất.

Luồng sóng chấn động xuyên thủng cơ thể Raiden Shogun, một cột không khí hình trụ được áp súc đến cực hạn nuốt chửng toàn bộ cơ thể nàng.

Oành.

Một đạo lưu tinh xẹt ngang bầu trời, trùng trùng điệp điệp xuyên thủng qua nhiều cánh cổng Torii đổ nát cùng mặt đất cứng rắn, Nhất tâm tịnh thổ lại một lần nữa rung động, hàng loạt những khe nứt trên tiếp tục kéo dài ra xung quanh tựa như một cái mạng nhện khổng lồ.

“Khục.”

Ho ra một ngụm máu, Raiden Shogun mặc dù là một con rối vô cùng bền bỉ nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình vừa chịu một đòn công kích kinh khủng đến mức nào, thậm chí ý thức của nàng còn trong một chốc lát rơi vào bóng tối.

Lảo đảo đứng dậy, cánh tay trái của Raiden Shogun đã bị vặn xoắn gần như đứt rời vì tác động của nụ nổ. Lau đi khóe máu trên miệng, trong đôi mắt của nàng chợt lóe lên một tia sáng, âm thầm dõi mắt theo thân ảnh Takeo trên bầu trời.

Trên bầu trời, Mộng tưởng nhất đao trong tay Raiden Ei chớp thời cơ liền chém xuống đầu Takeo, hào quang màu đỏ trong mắt hắn loé lên, lập tức xoay người chém ngang một kiếm.

Một đạo kiếm quang hình bán nguyệt màu đỏ lao tới trước mặt Raiden Ei.

Lôi nguyên tố cùng Haki v·a c·hạm rồi đẩy lùi lẫn nhau, Takeo hai chân đạp vào không khí mượn lấy lực phản chấn di động về phía sau, cơ thể như một tia chớp thoát ra khỏi phạm vi công kích của Raiden Ei.

Tuy nhiên ngay khi hắn vừa nhảy về phía sau, lôi điện đã chớp loé sau lưng Takeo. Một thứ gì đó lao v·út đi với vận tốc tiệm cận tốc độ ánh sáng xuyên thủng cơ thể hắn, không khí bị xé toạc trên đường đi của nó.

Lưỡi của Đoạn thảo trường đao nhô ra từ bên ngực phải của Takeo, chưa đến một cái chớp mắt thanh trường đao liền p·hát n·ổ, từ trong v·ụ n·ổ hàng loạt những cơn bão sấm sét hội tụ lại thành một cái vòng xoáy khổng lồ, cuồng nộ hút hắn vào bên trong lỗ đen ở chính giữa.

Raiden Shogun nắm lòng bàn tay của mình lại, vòng xoáy lôi điện lập tức bị nén lại, lôi nguyên tố bị áp súc đến cực hạn rồi nổ tung, luồng sóng nhiệt cùng sóng chấn động bao phủ toàn bộ không gian.

Quả cầu năng lượng nở ra với bán kính hơn 30 kilomet, tất cả mọi thứ trong bán kính này ngay lập tức hóa thành tinh không, toàn bộ vật chất trong không khí đều trở về hư vô.

Cùng khoảnh khắc ấy, Nhất tâm tịnh thổ mất đi tất cả màu sắc vì ánh sáng màu tím toả ra từ v·ụ n·ổ đã xoá nhoà đi toàn bộ mọi thứ. Luồng sóng nhiệt cùng với sóng chấn động tiếp tục xé toạc không khí, cuồng phong điên cuồng thổi bay và lôi điện thiêu đốt toàn bộ mọi vật trong bán kính v·ụ n·ổ.

Đến khi cỗ lực lượng rung chấn không khí này qua đi, lôi nguyên tố tiêu tán dần, từ chính giữa cái hố khổng lồ bán kính hơn 30 kilomet trong Nhất tâm tịnh thổ lộ ra một thân ảnh đang quỳ một chân dưới đất.

Chỉ có điều lúc này một phần cơ thể bên phải của hắn đã hoàn toàn biến mất, trên cơ thể bị đốt đến cháy khét nhiều nơi, một nửa gương mặt đã bị hoà tan lộ ra phần xương trắng dưới lớp da, khí tức yếu ớt đến cực điểm.



Chưa kịp để cho hắn ngẩng đầu dậy, Raiden Shogun đã hoá thành một đạo lôi điện tiếp tục phát động công kích, Đoạn thảo trường đao lại một lần nữa chém tới, mục tiêu là cổ của Takeo.

Cắn răng giơ thanh kiếm trong tay lên đón đỡ, Takeo lựa chọn cứng đối cứng với Raiden Shogun.

Vũ khí vừa mới tiếp xúc, hắn liền cảm nhận được một cỗ lực lượng tựa như vạn mét s·óng t·hần đập vào người. Không khí xung quanh bị chấn động đến run rẩy, Takeo lập tức b·ị đ·ánh bay ra bên ngoài.

Đang trên đường bay, từ trên không trung một đạo lôi điện giáng xuống vào chính giữa cơ thể Takeo, đôi chân Raiden Ei đạp thẳng xuống làm cả người hắn bị biến dạng gập thành một góc 90 độ đập thẳng xuống mặt đất.

Một tiếng vang thật lớn phát ra, cơ thể của Takeo bị chôn sâu vào trong lòng đất.

“A…”

Takeo nằm ngửa trên mặt đất hướng ánh mắt lên nhìn nàng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Ý thức trở nên mơ mơ hồ hồ, khắp nơi trên cơ thể mỗi một tế bào đều đang kêu gào thảm thiết.

Raiden Ei ánh mắt phức tạp nhìn xuống người đang nằm ở dưới chân, quần áo trên người nàng cũng đã rách nát tả tơi, nhiều nơi trên cơ thể cũng xuất hiện rất nhiều v·ết t·hương nông sâu khác nhau cùng với một cánh tay đã bị chặt đứt.

Cánh tay Raiden Ei run rẩy giơ lên Mộng tưởng nhất đao, tuy nhiên giữa chừng lại đứng khựng giữa không trung.

Nàng là Lôi thần, nàng là một cỗ máy g·iết chóc, từ đầu đến cuối đều sẽ không nhân từ với kẻ địch của mình, tuy nhiên lúc này đây Lôi thần lại không thể hạ lưỡi đao của mình xuống được.

Raiden Shogun chậm rãi tiến đến, trên ngực nàng hiện tại đã bị lõm vào rất sâu, khung xương sụp đổ, chính giữa chỗ lõm in rõ hình dạng của một nắm đấm, sau đó lạnh lùng giật đứt cánh tay trái đang treo lủng lẳng của mình rồi nói:

“Ngươi rất mạnh, ở trong Nhất tâm tịnh thổ sức mạnh của bọn ta có thể nói là gần như vô hạn, có thể chiến đấu ngang sức với hai người bọn ta lâu đến như vậy, ngươi là đối thủ mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ ta từng gặp phải.”

Takeo cố gắng giãy dụa một phen, tuy nhiên bàn chân của Raiden Ei đè nặng trên ngực hắn lại tựa như một toà thái sơn, ghim chặt Takeo cố định ở dưới mặt đất.

Takeo hô hấp một hơi, cả người đã bắt đầu muốn lịm đi, không thể nào ức chế cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể.

“Khục… Ei đại nhân… còn chờ gì nữa… kẻ địch của ngài đang nằm ở dưới chân đây…”

Raiden Ei nội tâm lại càng dao động kịch liệt, lôi điện chập chờn xung quanh Mộng tưởng nhất đao, cuối cùng run rẩy dần hạ đao xuống.

Ánh sáng lóe qua đôi mắt của Takeo, gầm lên một tiếng dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể bộc phát ra Haki bá vương đẩy lùi Raiden Ei cùng Raiden Shogun, hắn chật vật lăn sang một bên, chống thanh kiếm xuống đất rồi dựa người đứng dậy.

Cả hai đều có chút bất ngờ nhìn Takeo trước mặt, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

‘Chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.’

Takeo dùng sức thở hổn hển, nâng lên Tịch diệt trên cánh tay trái còn sót lại của bản thân rồi thủ thế, yếu ớt nói:



“Đây… là đòn quyết định… đến đây.”

Thu hồi nội tâm dao động của mình, Raiden Ei cũng nâng lên Mộng tưởng nhất đao, ánh mắt kiên định nhìn Takeo.

Raiden Shogun lùi về sau một bước, lặng lẽ nhìn qua hai người.

Cả hai im lặng đứng đối diện nhau không nói một lời nào, một đạo ấn ký lôi điện loé lên, Yae Miko xuất hiện ở phía sau lưng Takeo, ánh mắt ghim chặt vào sau lưng hắn, mười đầu ngón tay bấu sau vào trong lòng bàn tay đến bật máu.

Sau đó, kiếm và đao trong tay hai người đều động. Hào quang đỏ và tím nuốt chửng lẫn nhau, không gian bị bẻ cong, hai đạo lưu tinh xẹt qua không khí.

Thời gian xung quanh cả hai bỗng nhiên bị đóng băng lại, không gian bị bóng tối nuốt chửng, Raiden Ei đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên ba đường kiếm chợt lóe lên ở trước mắt nàng, kiếm quang nặng nề và c·hết chóc đến cực điểm.

Raiden Ei chớp mắt một cái, lôi điện trong mắt dâng lên, Mộng tưởng nhất đao trong tay nàng chậm chạp nâng lên, chỉ nhẹ nhàng chém ngang một đao về phía ba đường kiếm trước mặt.

Một cái lôi nhãn khổng lồ nở rộ giữa không gian, đánh tan bóng tối bao phủ hai người, một lưỡi đao siêu việt cắt đứt hết thảy mọi thứ, Vô tưởng nhất đao chém ra chẻ đôi toàn bộ Nhất tâm tịnh thổ.

Thân ảnh hai người lướt qua nhau, Raiden Ei sau đó khuỵu một chân xuống, máu trên người nàng bắn ra rồi nhỏ tí tách trên mặt đất.

Đằng sau Raiden Ei một cánh tay bay thẳng lên trời, Tịch diệt xoay vài vòng trong không trung rồi cắm thẳng xuống mặt đất.

Bịch.

Một cái đầu từ trên cổ trượt xuống dưới đất, phần trên cơ thể vẫn tiếp tục lao về phía trước vài bước rồi mới đổ gục xuống, lôi điện từ trong cơ thể bắt đầu lan ra cắn nuốt mọi thứ, cuối cùng hoá thành một đống tro bụi trên mặt đất.

Raiden Ei khẽ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ trên khoé mắt nàng chảy xuống, Mộng tưởng nhất đao trong tay chẳng biết từ lúc nào đã rớt xuống mặt đất.

Trong ánh mắt của Raiden Shogun cũng bắt đầu sinh ra dao động kịch liệt, nàng chậm rãi đi đến cầm lên cái đầu nằm trơ trọi trên mặt đất, trên gương mặt của hắn vẫn còn đọng lại một nụ cười thật tươi.

Khẽ ôm cái đầu vào trong lòng ngực, Raiden Shogun cảm giác cơ thể mình bỗng dưng mất hết tất cả sức lực, nàng cảm thấy mình dường như vừa mất đi một thứ gì đó rất trọng yếu.

Đúng lúc này một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt hành động của hai người.

“Quả nhiên không hổ danh là Lôi thần đại nhân, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình. Chậc, ta “c·hết" thật là thảm nha.”

Raiden Shogun và Raiden Ei lập tức bừng tỉnh quay đầu về phía phát ra giọng nói, sau đó hai đôi mắt liền trừng lớn, thân thể có chút run rẩy khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Takeo cơ thể vẫn còn nguyên đai nguyên kiện lúc này đây đang đứng khoanh tay mỉm cười nhìn hai nàng, còn Yae Miko thì lại chống cằm ngáp ngắn ngáp dài dựa vào người hắn, uể oải nói:

“Nè, cưng cho hai tên ngốc này nhìn thấy thứ gì mà sao cả hai đều đứng mất hồn thế này, đứng có nói là mấy cái giấc mơ ướt át bẩn thỉu gì đó nha.”

“A, tên ngốc Ei thế mà còn đứng đó khóc luôn nha, chậc chậc, thật quá mất mặt.”



Raiden Ei vẻ mặt không hiểu nhìn Takeo, đôi mắt đẹp chớp chớp liên tục, miệng của nàng hơi hé ra nhưng lại không thốt lên được một lời nào.

Sau đó Raiden Ei cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình, hoàn hảo không một vết xước, không còn cánh tay đã b·ị c·hém đứt, chẳng hề giống như vừa trải qua một trận khổ chiến. Ngay cả lòng ngực lõm xuống của Raiden Shogun cũng đã biến mất, cả hai người vẫn còn đang trong trạng thái hoàn hảo nhất.

“Chuyện gì… vừa xảy ra? Chẳng phải ngươi…?”

Takeo cười nhạt nhìn qua hai người trước mặt, đôi mắt dần đen lại, từ dưới chân hắn một làn sương đen từ từ tràn ra quanh quẩn khắp cơ thể hắn.

“Chỉ là cho hai vị ngủ một giấc để bình tĩnh lại mà thôi. Thế nào Ei đại nhân, Shogun đại nhân, giấc mơ vừa rồi rất chân thật có phải không?”

Raiden Ei sững sờ đứng bất động tại chỗ nhìn Takeo, lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua chưa một lần nào nàng thất thố đến như vậy, gương mặt có chút khó tin nói:

“… Mơ? Ngươi nói… ta vừa ngủ mơ sao?”

Takeo gật đầu nhìn nàng, ngón tay chơi đùa với làn sương đen đang lơ lửng trong lòng bàn tay, mỉm cười mở miệng nói:

“Đúng vậy, đây là một trong những năng lực của ta, ngài là người thứ hai được trải nghiệm qua nó. Ta gọi nó là “Yume Yume no mi” một năng lực khá là thú vị.”

Raiden Shogun nghe được Takeo giải thích liền nghiêm mặt lại nhìn hắn, nội tâm của nàng bắt đầu sinh ra cảm giác bất an đối với làn sương đen trước mặt.

Phải biết nàng vốn là một con rối được tạo ra để chống cự lại “mài mòn” một con rối vĩnh hằng sẽ không bị bất cứ thứ gì tác động qua ngàn năm tuế nguyệt.

Tuy nhiên hiện tại Raiden Shogun lại bị một thứ gì đó còn kinh khủng hơn cả “mài mòn” làm nàng mất đi nhận thức lâu như vậy, Raiden Shogun bỗng nhiên cảm thấy thường thức của nàng lại bị gã nam nhân trước mặt một lần nữa phá vỡ.

“Năng lực của ngươi… cũng là một dạng “mài mòn” sao? Ngươi… rốt cuộc là ai? Không, ngươi rốt cuộc là thứ gì?”

Raiden Shogun lạnh nhạt nhìn Takeo hỏi, tuy nhiên sâu trong giọng nói của nàng đã phát ra từng đợt rung động khó có thể phát hiện ra được.

Takeo im lặng nhìn nàng không nói gì, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, ngay khi bàn chân Takeo vừa chạm xuống mặt đất, toàn bộ Nhất tâm tịnh thổ đã biến mất, không gian bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Raiden Ei cùng Raiden Shogun cảm nhận được mặt đất dưới chân đã biến mất, cảm giác hụt hẫng lan tỏa khắp cơ thể, đến khi phản ứng lại hai người các nàng đang lơ lửng trong một không gian kỳ lạ nào đó.

Hư vô, mờ mịt, trống rỗng, làm cho người ta phải hoài nghi về chính sự tồn tại của bản thân.

Từng tiếng rít gào quái dị vang lên tứ phía xung quanh, một không gian tràn ngập những sinh vật hình thù dị hợm cùng những dải tinh vân lấp lánh trôi nổi trong không gian.

Đen tối và kinh khủng tựa như vực sâu, một bàn tay vô hình dần bóp nghẹt cổ họng của cả hai.

Những cơn gió siêu hình xuyên thủng cơ thể, các khoảng không sâu thẳm tràn ngập cảm giác c·hết chóc và báng bổ kinh khủng đang níu lấy đôi chân của hai người, sự u sầu thảm khốc và ô uế đến kinh tởm len lỏi trong từng suy nghĩ của Raiden Ei và Raiden Shogun.

Ngẩng đầu nhìn lên, ở chính giữa khoảng không là một cái ngai vàng nguy nga tráng lệ đang lơ lửng trên đó.

Ở trên ngai vàng, một thân ảnh đang nghiêng đầu ngồi chống cằm nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt tựa như coi khinh vạn vật trên thế gian này, từ trên người hắn tỏa ra luồng khí chất bá đạo, ngạo nghễ của một bậc vương giả.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một cái, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong không gian này.

“Chào mừng đến với Cõi mộng của bổn tọa, Beezlebul.”