Chương 24: Yae tỷ tỷ mời khách.
Lúc này đây Thành Inazuma đã chìm vào trong màn đêm tĩnh lặng, tuy nhiên nếu như quan sát thật kỹ, sẽ nhìn thấy ở phía trên đỉnh của Tenshukaku đang có một thân ảnh lặng lẽ dõi mắt quan sát toàn bộ cảnh vật ở phía dưới.
Mái tóc màu tím được bện lại ở sau đầu của nàng tung bay trong gió, bộ kimono đoan trang ưu nhã ôm sát thân thể phác họa lên từng đường cong một cách hoàn hảo, một bóng lưng tuyệt thế đứng cô độc giữa bầu trời đêm.
Đôi mắt đượm buồn của nàng nhìn về một góc nào đó ở bên ngoài Tenshukaku, hai bàn tay lúc thì nắm lại, lúc lại buông ra, khẽ cắn môi thì thầm một câu:
“Đã… một tháng rồi sao?”
Một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng, lạnh nhạt trả lời:
“Phải.”
Raiden Ei khép hờ đôi mắt của mình lại, nhẹ giọng nói:
“Cảnh sắc vĩnh hằng ngàn năm như một, nhưng thế gian loài người lại như ảo ảnh mây bay, hư ảo… tựa như một giấc mộng thoáng qua.”
“Tuy nhiên, tại sao quang cảnh trước mặt này lại không giống với ngàn năm về trước, tại sao nó lại không bất biến mà thay đổi theo thời gian như vậy? Chẳng lẽ… vĩnh hằng của ta thật sự sai rồi sao?”
Raiden Shogun từ trong Nhất Tâm Tịnh Thổ hờ hững nghe được giọng nói của Raiden Ei, không một chút cảm tình lên tiếng:
“Ei, tâm ngươi loạn, vĩnh hằng của ngươi đã thay đổi, trở về đi, ngươi không cần phải can dự vào sự việc vĩnh hằng này nữa. Vĩnh hằng ta sẽ tới chấp chưởng, bất kể là ai cũng không được phép phá hư “Vĩnh hằng”.”
Âm thanh của Raiden Ei một lần nữa truyền tới Nhất Tâm Tịnh Thổ, yếu ớt nhưng tràn đầy kiên định.
“Không! Ta… ta phải chứng minh cho hắn thấy, vĩnh hằng của ta mới là con đường đúng đắn. Hắn mới là kẻ sai, hắn không có quyền lên tiếng chất vấn ta.”
Raiden Shogun cảm nhận được dao động trong nội tâm của Raiden Ei, đôi lông mày tinh xảo khẽ nhăn lại, lạnh nhạt phản hồi:
“Ngươi là Thần linh, hắn chỉ là một gã phàm nhân, Thần linh không có nghĩa vụ phải chứng minh cho phàm nhân hiểu được ý chí của mình. Chẳng phải hắn đã nói sao: Thần linh hạ lệnh ngu dân làm theo, ngươi không cần phải quan tâm tới suy nghĩ của một gã phàm nhân.”
Raiden Ei im lặng nghe Raiden Shogun nói, có chút khó hiểu lên tiếng:
“Ngươi… đang tức giận sao? Ngươi tức giận vì hắn từ ngày đó đến nay vẫn không hề đến gặp mặt ngươi?”
Raiden Shogun khoé mắt có chút nhảy lên, nhỏ đến mức làm cho người ta không thể phát hiện, sau đó nàng rất nhanh trả lời lại:
“Một kẻ không thể đi đến cuối cùng vĩnh hằng không có gì phải tức giận. Vả lại người kêu hắn đừng xuất hiện nữa là ngươi, không phải ta.”
Không còn nghe được giọng nói của Raiden Shogun phản hồi lại nữa, lôi điện trong mắt Raiden Ei dâng lên, một đôi tử nhãn lập loè trong bóng tối rồi khẽ nói:
“Ngươi… là một tên xấu xa, tựa như trong những cuốn Light novel kia. Ngươi dám lớn tiếng trách mắng ta, sau đó lại vô trách nhiệm rời đi bỏ mặc ta. Ngươi không nói cho ta biết làm cách nào để sửa đổi những sai lầm mà ngươi gán lên người ta, ngươi chỉ nói vì thoả mãn cái tôi của mình.”
“Ta.. ghét ngươi, cực kỳ ghét ngươi, Takeo.”
Nói rồi thân ảnh của nàng hoá thành một đạo lôi điện rồi biến mất giữa không gian, nóc đỉnh của Tenshukaku đã không còn một bóng người nào đứng trên đó nữa.
. . .
Nhà hàng Uyuu tại trong Thành Inazuma là một trong những cửa tiệm có ảnh hưởng khá lớn đối với nền ẩm thực của nơi đây.
Chủ yếu là vì hình thức kinh doanh thức ăn của nhà hàng này, đặc biệt là “Đậu phụ rán” cùng với “Xiên que ba vị” hương vị thật sự rất đặc sắc.
Trong Thành Inazuma này chỉ có một vài gian hàng có thể cạnh tranh với nó, cửa tiệm của Takeo là một ví dụ. Vào những ngày mà Takeo đóng cửa gian hàng đột xuất, nhà hàng Uyuu sẽ luôn là điểm đến đầu tiên của Yae Miko.
Bước vào bên trong nhà hàng Uyuu, cảm giác ấm cúng lập tức bao phủ toàn thân, mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa trong không khí, quanh quẩn dưới chóp mũi làm cho người ta phải vô thức nuốt nước miếng.
Okazaki Rikuto chủ của nhà hàng Uyuu nhìn thấy thân ảnh hai người tiến đến liền lập tức đứng bật dậy kính chào:
“Yae Miko đại nhân, Tsutsui Takeo đại nhân, hoan nghênh quang lâm!”
Yae Miko và Takeo gật nhẹ đầu đi đến quầy hàng trước mặt rồi ngồi xuống, sau đó Yae Miko mỉm cười khoát tay, rất quen thuộc gọi món:
“Vẫn như cũ, hai phần đậu phụ rán cùng hai phần xiên que ba vị. À, thêm một bình rượu sake lạnh nữa.”
Okazaki Rikuto mau chóng gật đầu rồi đi vào trong bếp thông tri cho đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai người.
Takeo ngồi kế bên im lặng nhìn Yae Miko an bài, cũng không có ý định lên tiếng. Nói giỡn, 30 năm cuộc đời lần đầu tiên hắn được Yae Miko dẫn đi ăn một món gì đó, trước giờ toàn là nàng t·rấn l·ột tiền của hắn để mua đồ ăn, hôm nay cho dù có là ăn đậu phụ rán đi chăng nữa Takeo cũng đã rất mãn nguyện.
Yae Miko một tay chống cằm nghiêng đầu mỉm cười nhìn Takeo, vươn tay tới nhéo nhéo gương mặt hắn, câu miệng lên hỏi:
“Ara, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Chẳng lẽ là quá xúc động hay sao?”
Takeo cười cười nhìn nàng, gật đầu nói:
“Đúng vậy, không xúc động chính là nói dối. Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đầu tiên mà Yae tỷ tỷ dẫn ta đi ăn một thứ gì đó nha. Nhớ đến hồi nhỏ, ngài toàn dùng tiền tiết kiệm của ta để mua đồ ăn cho riêng mình thôi.”
Yae Miko nghe vậy híp đôi mắt lại, lực tay càng lúc càng mạnh nhéo gương mặt hắn nói:
“Hừ, cái gì là tiền tiết kiệm của cưng? Tiền đó là tỷ tỷ cho cưng, đến lúc cần thiết thì tỷ tỷ trưng dụng, cưng có nghĩa vụ phải hiếu kính cho tỷ tỷ. Nếu như không phải tỷ tỷ hảo tâm đem cưng về nuôi, không biết chừng cưng đã nằm trong bụng của tên yêu quái nào rồi.”
Takeo cũng chỉ biết cười trừ nhún vai nhìn nàng, giọng nói cũng có chút bồi hồi:
“Quả thật là vậy, ta vẫn còn không có quên lúc mà Yae tỷ tỷ xuất hiện đâu. Dưới ánh trăng tiên hồ xuất hiện, lướt đi trong khu rừng bí ẩn, dáng vẻ thiên biến vạn hoá làm người mê say.”
“Nếu như lúc đó ta không nhanh chân chạy đến bám vào chân Yae tỷ tỷ, giờ này cũng đã không thể ung dung ngồi ở chỗ này rồi. Quả nhiên là vận mệnh dẫn lối.”
Yae Miko tủm tỉm cười không nói lời nào, trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa nhỏ gương mặt ngu ngơ ôm chặt chân mình, cho dù nàng có làm cách nào nó cũng không chịu buông tay, chỉ đành phải bất đắc dĩ đem đứa nhỏ ấy về lại Đền Narukami.
Nàng lúc đó vốn dĩ cảm nhận được một cỗ lực lượng bí ẩn dao động trong khu rừng Chinju, cho nên mới tò mò chạy đến xem xét, không ngờ tới cuối cùng lại phải nuôi thêm một đứa nhỏ phiền phức.
Vào lúc hai người còn đang hàn huyên tâm sự, hai phần đậu phụ rán và xiên que ba vị đã được đem lên để ở trước mặt, mùi thơm hấp dẫn bốc lên.
“Xin lỗi vì đã để hai vị chờ đợi, xin mời từ từ thưởng thức.”
Yae Miko cầm lên một đôi đũa, gắp một miếng đậu phụ rồi cho vào trong miệng, cảm nhận được hương vị ở trên đầu lưỡi, híp mắt cười nói:
“Rất ngon, tuy nhiên… tại sao vẫn luôn cảm thấy so với đậu phụ của cưng lại thiếu một hương vị gì đó.”
Takeo nâng lên bình rượu sake rồi rót vào hai cái chén cho hai người, sau đó đưa cho Yae Miko rồi trả lời:
“Là hương vị của gia đình, Yae tỷ tỷ. Mỗi món ăn ta nấu cho ngài đều đặt toàn bộ tình cảm của mình vào trong đó.”
Yae Miko cầm lấy chén rượu từ tay Takeo khẽ nhấp từng ngụm, khóe miệng cong lên, cơ thể dần rút ngắn khoảng cách gần như dựa vào người Takeo, đôi mắt đẹp màu tím vô cùng hút hồn hỏi:
“Toàn bộ tình cảm sao? Như vậy… tỷ tỷ so với-“
“A ha ha ha ha ha ha! “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto bổn đại gia tới đây! Đi thôi Shinobu, hôm nay là ngày Bang Arataki được lãnh lương, ngày hôm nay tất cả những món trong nhà hàng này ngươi muốn ăn cái gì cứ việc gọi, không cần phải ngại ngùng!”
Vào lúc Yae Miko còn chưa kịp kết thúc câu nói, một đạo âm thanh rõ to đã vang lên cắt đứt nàng, sau đó cánh cửa nhà hàng bật mở, hai đạo thân ảnh chậm rãi đi vào bên trong.
Một gã nam nhân cao lớn, trên đầu còn có một cặp sừng màu đỏ đang vỗ vỗ ngực của mình, oanh oanh cất cao giọng. Bên cạnh là một thiếu nữ vóc người trung bình, nhỏ nhắn xinh xắn cùng với một mái tóc màu xanh lục nhạt, đeo một chiếc mặt nạ đặc biệt trên mặt đang phiền muộn nhìn nam nhân bên cạnh thở dài.
“Đại ca, làm ơn đừng có đứng giữa nhà hàng hét lên như thế, sẽ làm phiền tới những thực khách khác.”
Arataki Itto vỗ vỗ vai của Kuki Shinobu, khịt mũi cười to nói:
“A ha ha ha ha ha! Đừng nghiêm túc như vậy Shinobu, bổn đại gia chính là “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto, kẻ nào có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm gặp bổn đại gia để quyết đấu!”
Đang nói giữa chừng Itto liền hét lên một tiếng kinh hãi nhìn vào thân ảnh hai người đang ngồi trên quầy hàng trước mặt:
“A! Đây là chỗ ngồi yêu thích của bổn đại gia, hai người các ngươi là ai lại dám chiếm lấy chỗ của bổn đại gia? Hả, Tsutsui Takeo ngươi sao lại ở đây, ngươi vậy mà cũng dám chiếm lấy chỗ của bổn đại gia!”
Shinobu hai mắt trừng to hết cỡ, cố gắng kéo cánh tay của Itto rời khỏi nhà hàng Uyuu nhanh nhất có thể, bởi vì hai người đang ngồi trước mặt không phải là người mà các nàng có thể đắc tội.
Tuy nhiên, một đạo giọng nữ đã cắt ngang hành động của nàng.
“A, tưởng là kẻ nào, thì ra là tên nhóc Oni lắm mồm thường xuyên ăn vạ nhà Kujou đây sao?”
Nghe được giọng nói trêu chọc của ai đó, Itto cấp tốc quay đầu sang thân ảnh người đang ngồi kế bên Takeo, nhìn thấy được gương mặt của Yae Miko liền bất mãn giơ cánh tay lên chỉ thẳng vào nàng, cao giọng nói:
“Cái gì là tên nhóc Oni, bổn đại gia là “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto! Ta nhớ ra ngươi rồi, nữ nhân tai cáo, ngươi chính là người lần trước dám chiếm lấy chỗ ngồi của bổn đại gia!”
“Nữ nhân tai cáo, ngươi lần này thế mà lại dám một lần nữa chiếm chỗ của bổn đại gia, ta muốn thách đấu ngươi! Nữ nhân tai cáo, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của bổn đại gia hay không?”
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Shinobu đứng kế bên không biết làm gì hơn ngoài việc ảo não lắc đầu, cánh tay nâng trán khẽ thở dài.
‘Thế là hết.’
Tuy nhiên chỉ thấy Yae Miko quay lưng lại không để ý đến hắn nữa, cầm lên đôi đũa gắp một miếng đậu phụ rán cho vào miệng Takeo, khóe miệng cong lên hỏi:
“Thế nào, mặc dù không được như cưng làm nhưng đậu phụ vẫn rất hoàn hảo đúng không, non mềm, được rán vừa phải, hương vị cũng xuất sắc.”
Nhéo nhéo gương mặt Takeo, Yae Miko tiếp tục mỉm cười nói tiếp:
“Nhìn thấy cưng vui vẻ như vậy, hay là tỷ tỷ gọi thêm vài món nữa để thưởng thức, dù sao trời vẫn còn sớm, tối nay tỷ tỷ cũng không có việc gì quan trọng cần làm.”
Bị phớt lờ làm Itto tức giận tới mức trên đầu b·ốc k·hói, giậm chân hét lên:
“Này, nữ nhân tai cáo! Đừng có không để ý đến lời bổn đại gia nói! Ngươi có đồng ý quyết đấu với bổn đại gia hay không?”
Yae Miko lúc này mới quay lại, ánh mắt hờ hững nhìn Itto, một tay che miệng, giọng nói có chút kinh ngạc vang lên:
“A, ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ngươi là ai?”
Itto như bị giáng một búa thật mạnh vào đầu, đôi mắt hắn trừng to hết cỡ, gân xanh trên trán nổi lên, hai bàn tay nắm lại thật chặt giơ lên trước mặt.
Thấy vậy Shinobu ngay lập tức chen vào giơ tay lên bịt miệng Itto lại, sau đó vội vàng tiến đến trước mặt hai người thi lễ:
“Thật vô cùng xin lỗi, Yae Miko đại nhân cùng Tsutsui Takeo đại nhân. Đại ca hắn không có ác ý chỉ là đầu óc có chút trẻ con mà thôi, chúng ta hiện tại sẽ ngay lập tức rời đi không làm phiền hai vị nữa.”
Yae Miko một tay chống cằm nhìn Shinobu, nâng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
“A, ngươi là… em gái của Miyuki có phải không? Rất có cá tính, thật là một tiểu cô nương dễ thương nha.”
“Nhưng mà… đại ca của ngươi quấy rầy hai người chúng ta “hẹn hò” lại còn cắt ngang lời “thổ lộ” của ta, như vậy… ngươi lấy cái gì đến để đền bù đây?”
Yae Miko ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Shinobu, cánh tay chống cằm lười biếng dựa vào người Takeo, nhếch khóe miệng hỏi.