Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 23: Hôm nay toàn bộ thời gian của cưng đều thuộc về tỷ tỷ.




Chương 23: Hôm nay toàn bộ thời gian của cưng đều thuộc về tỷ tỷ.

Nhíu mày nhìn xem biểu cảm c·hết lặng của Takeo, Yae Miko hai tay ôm ngực, đôi mắt híp lại, khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười nhạt, giơ một ngón tay lên rồi ngoắc ngoắc vài cái nói:

“Hửm, thế nào? Cưng là bị tựa đề của quyển Light novel mới của tỷ tỷ rung động đến hay là trong đầu thật sự có ý nghĩ đó? Chậc, cũng không phải là không thể, đến đây nha~”

Takeo có thể nghe được tiếng cảm xúc vỡ vụn phát ra từ gương mặt của mình, hai cánh tay run rẩy giơ lên rồi hạ xuống không có mục đích. Hắn có cảm giác nếu như mình nói sai một câu nào đó chắc chắn hạ tràng sẽ rất thảm.

Yae Miko che miệng khẽ cười nhìn Takeo, đôi mắt đẹp màu tím cong lên thành một vầng trăng khuyết, ngón tay nghịch lấy vài sợi tóc màu hồng “yếu ớt” nói:

“Ara, tay của cưng định làm gì vậy, là đang tính b·ạo l·ực gia đình với tỷ tỷ sao? Cưng thật sự muốn nhẫn tâm tổn thương tỷ tỷ của mình sao?”

Đối mặt với một nàng hồ ly như thế, Takeo cũng chỉ có thể tước v·ũ k·hí đầu hàng, tiến thoái lưỡng nan nhanh chóng bắt lấy bàn tay của Yae Miko rồi nói:

“Yae tỷ tỷ ngài cứ nói đùa, ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ tổn thương ngài.”

Trong đôi mắt của Yae Miko bỗng nhiên lóe lên một tia bất ngờ, sau đó ánh mắt tràn đầy ý cười nói:

“Ai, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, không cần phải khẩn trương như vậy. Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ đáng yêu nha~”

Nói rồi Yae Miko đưa tay lên vuốt vuốt đầu Takeo, sửa sang lại một chút mấy cọng tóc rối đang dựng ngược lên của hắn rồi nháy mắt tinh nghịch lên tiếng:

“Tuy nhiên vẫn là nhóc Takeo lúc nhỏ mới là đáng yêu nhất, ít nhất sẽ không biết trêu hoa ghẹo nguyệt như bây giờ. Lại nói tỷ tỷ là “Yae Miko đại nhân tài trí mỹ mạo” như vậy còn chưa đủ sao, vì cái gì lại còn phải chạy ra ngoài nhìn thêm nữ nhân khác?”

Takeo chỉ biết gãi đầu cười khan nhìn Yae Miko, sau đó liền nghiêm mặt nói:

“Yae tỷ tỷ ngài là người thân quan trọng nhất của ta, là nữ nhân độc nhất vô nhị trên đời này. Nếu như làm theo những lời Yae tỷ tỷ nói như vậy ta chính là đang khinh nhờn ngài.”

Nói xong Takeo thở dài một hơi, hy vọng Yae Miko có thể dừng việc trêu chọc mình lại, tuy nhiên chỉ thấy nụ cười của người trước mặt không những không có tiêu thất mà lại càng nồng đậm hơn.

“Ara, là vậy sao?”

Yae Miko câu một ngón tay lên, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay nâng lên cái cằm của Takeo, nở một nụ cười câu người đến cực điểm.

Đôi mắt màu tím mị hoặc và hút hồn đến mức như muốn rút sạch linh hồn của người đối diện đang xoáy sâu vào trong mắt hắn.

“Nhưng mà… cưng cũng có thể thử… khinh nhờn ta một lần nha~”

Hơi thở ngọt ngào mang theo hương thơm của hoa anh đào phả vào mặt Takeo, bầu không khí bắt đầu trở nên ái muội.



Vào lúc Takeo tưởng rằng sợi dây lý trí trong đầu mình đang muốn kéo căng đến giới hạn cuối cùng, Yae Miko liền xòe bàn tay ra chặt mạnh vào đầu hắn, sau đó dùng hết sức nhéo hai bên gương mặt của Takeo rồi gằn giọng nói:

“Nằm mơ đi, nhóc con.”

Takeo có chút đứng hình nhìn Yae Miko, làm sao một người lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến mức như thế? Tốc độ trở mặt này, không hổ danh là Yae Miko trong truyền thuyết!

Yae Miko híp đôi mắt lại, giơ lên một ngón tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Takeo nói:

“Hừ, lại còn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta, Yae Miko đại nhân ta cũng không phải là mấy nữ nhân đến từ thôn quê ở ngoài kia để cho cưng lừa gạt. Cưng chỉ có thể dùng một loại ánh mắt duy nhất để nhìn tỷ tỷ mà thôi, đó là sùng bái và kính trọng.”

‘Nhưng đó là hai rồi.’

Takeo rất kịp thời nuốt xuống lời nói vừa định vọt ra khỏi cổ họng, nếu như hắn dám nói ra, hôm nay rất có khả năng hắn sẽ phải ra ngoài đường ngủ, Đền Narukami không còn chỗ ở nào cho hắn nữa.

Yae Miko một tay chống cằm quan sát biểu hiện ngu ngơ của Takeo, tựa như rất hài lòng với phản ứng của hắn, nàng cuối cùng mới lên tiếng:

“Được rồi, trừng phạt cũng đã trừng phạt xong, như vậy hiện tại ta tuyên bố… toàn bộ thời gian ngày hôm nay của cưng sẽ thuộc về tỷ tỷ. Ngày hôm nay, Yae Miko đại nhân ta sẽ trưng dụng hết tất cả mọi thứ của cưng, chuẩn bị thật tốt tinh thần đi, quý ngài “Trêu hoa ghẹo nguyệt”.”

Giọng nói của nàng mười phần lười biếng lại pha thêm chút quyến rũ, tuy nhiên ẩn trong đó lại là giọng điệu quyết liệt làm cho người ta không cách nào cự tuyệt được.

Takeo không có cách nào khác đành phải gật đầu liên tục, sau đó chậm rãi đi theo sau lưng Yae Miko.

. . .

Thành Inazuma, sắc trời lúc này đây đã bắt đầu trở nên ảm đạm, bầu trời dần ngả sang màu đỏ cam đặc trưng của hoàng hôn, trên đường xuất hiện hai đạo thân ảnh đi song song nhau chậm rãi từng bước tiến về phía trước.

Yae Miko nét mặt thư thái nhẹ nhàng, đuôi mắt nheo lại ngâm nga khẽ hát một vài giai điệu gì đó như một thiếu nữ mới lớn, quần áo vu nữ trên người nàng vung vẩy theo từng bước chân, tâm tình có thể nói là cực kỳ vui vẻ.

Trái ngược với vị đại mỹ nhân đang nhịp từng bước chân bên cạnh, Takeo nét mặt có chút nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén luôn nhìn thẳng về phía trước. Hắn hiện tại phải tập trung tuyệt đối, duy trì định lực của bản thân lúc nào cũng ở trong trạng thái phòng bị bởi vì Takeo không biết người bên cạnh lúc nào sẽ đột nhiên hứng thú lên trêu chọc hắn.

Takeo cứ tưởng rằng 30 năm qua mình đã hiểu khá rõ Yae Miko nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy một điều, nàng là một người không bao giờ có thể nhìn thấu được.

Yae Miko sẽ có lúc lại tỏ ra rất thành thục ổn trọng, lúc thì tính tình như thiếu nữ mới lớn, lúc thì ác liệt trêu đùa người khác, lúc thì lại vô cùng yếu đuối cần được bảo bọc.

Hàng trăm sắc thái liên tục thay đổi qua từng thời điểm khác nhau làm cho người ta rất đau đầu, tựa như một củ hành tây, càng bóc thì sẽ càng lộ ra những lớp vỏ ở bên trong cùng với cái giá phải trả là một đôi mắt cay xè và nước mắt không ngừng chảy xuống.

Dọc theo đường đi, từng tia nắng cuối cùng trong ngày phủ lên đôi vai của Yae Miko, mái tóc màu hồng của nàng nhiễm lên sắc chiều của hoàng hôn vô cùng chói mắt, mơ hồ tạo ra một loại khí chất tôn quý bao quanh cơ thể nàng.

Những người qua đường xung quanh cũng không khỏi phải ghé mắt nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng tràn đầy thành kính dâng lên lời cầu nguyện đối với vị đại pháp sư trước mặt này.



Đúng lúc này hai người bước chân đi ngang qua một cửa tiệm, Yae Miko tựa hồ như sực nhớ ra chuyện gì đó nên dừng lại rẽ vào bên trong, Takeo thấy vậy cũng ngước đầu nhìn lên bảng hiệu, trên đó in đậm một dòng chữ “Nhà xuất bản Yae”.

Đi vào bên trong Nhà xuất bản Yae, lúc này đây đang có một thân ảnh nằm ngủ gục trên mặt bàn, Yae Miko mỉm cười chậm rãi tiến tới gõ từng nhịp xuống mặt bàn.

Kuroda mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đẩy lên cặp mắt kính trên sống mũi, nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười nhìn mình trước mặt liền hoảng hốt hô lên:

“Tổng, tổng biên tập! Sao ngài lại tới đây vào giờ này?”

Yae Miko nét mặt thản nhiên cầm lên từng xấp bản thảo trên bàn đọc lướt qua một lần, sau đó lạnh nhạt đặt xuống mặt Kuroda rồi nói:

“Dạo gần đây chất lượng của tác phẩm có chút giảm sút, ta chỉ ghé qua kiểm tra xem các biên tập viên của Nhà xuất bản Yae có đang thực hiện tốt chức trách của mình hay không thôi.”

Kuroda cảm nhận được khí tức áp bách toả ra từ Yae Miko, trên trán bắt đầu chảy xuống vài giọt mồ hôi to như hạt đậu. Vị tổng biên tập đáng sợ này cho dù không hề biểu hiện ra một chút cảm xúc nào nhưng vẫn làm cho người ta phải run rẩy trước mặt nàng.

“Đúng rồi, đây là tựa đề cho quyển Light novel mới của ta, ngươi nghĩ như thế nào?”

Nói rồi Yae Miko cầm lên một tờ giấy rồi viết từng chữ lên trên đó, sau đó đưa cho Kuroda xem xét.

Cầm lên tờ giấy Kuroda chỉ thấy một trận đầu váng mắt hoa, ánh mắt lén lút nhìn qua thân ảnh hai người trước mặt rồi rụt rè gật đầu.

Takeo lúc này đây đang đi vòng quanh bên trong cửa tiệm, tùy ý lật xem những tác phẩm được bày bán ở trên kệ sách, đột nhiên nhìn thấy được một cái tên quen thuộc làm hắn khẽ thốt lên:

“Khu vườn ngôn từ?”

Yae Miko ở đằng sau lưng hắn nghe được vậy liền quay lại lên tiếng:

“A, đây là cuốn sách bán chạy nhất của Nhà xuất bản Yae trong khoảng thời gian qua, thậm chí ngay trước khi Inazuma thực hiện lệnh bế quan toả cảng nó còn được lưu truyền qua các quốc gia khác nữa nha. Tác giả của cuốn sách này cũng là một trong những tiểu thuyết gia yêu thích của tỷ tỷ.”

“Ai, chỉ tiếc người này quá bí ẩn, cho dù có là tỷ tỷ đi chăng nữa cũng chỉ biết được bút danh của hắn là “Yamato” mà thôi. Ngay cả bản thảo gửi đến cũng vô cùng bảo mật không hề để lộ ra một chút manh mối nào. Tỷ tỷ thật sự muốn trực tiếp gặp mặt người này nha.”

Takeo nghe được Yae Miko giới thiệu chỉ im lặng gật đầu rồi cất quyển sách lên lại trên kệ, tựu hồ như mình không hề có hứng thú gì với vấn đề này.

Yae Miko thấy vậy liền nhấc mí mắt lên nhìn Takeo, giơ cánh tay lên nhéo thật mạnh một bên mặt của hắn rồi nói:

“Cưng đừng có mà xem thường người này, hắn là người đem đến cho Nhà xuất bản Yae rất nhiều lợi nhuận trong mấy năm qua đâu. Mặc dù chỉ mới xuất bản 3 tác phẩm nhưng số lượng ấn phẩm được bán ra cũng đã hơn 10 triệu bản. Lúc trước còn có rất nhiều vị thương khách đi từ Liyue đến tận Inazuma để nhập sách đem về lưu truyền ở quốc gia của bọn họ nữa nha.”



Cầm lên quyển sách được đặt ở vị trí long trọng nhất trên tủ sách, Yae Miko nhẹ nhàng vuốt ve mặt bìa rồi chậm rãi lật ra từng trang sách, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Câu chuyện trong này nó thật đẹp nhưng lại cũng thật buồn, một nỗi buồn về sự cô đơn, nỗi buồn còn cổ kính hơn cả tình yêu giữa hai con người gặp nhau nhờ những cơn mưa rào bất chợt của mùa hè.”

“Lần đầu tiên đọc được bản thảo của cuốn tiểu thuyết này, tỷ tỷ thổn thức đến mấy đêm không ngủ được. Cơn mưa bất ngờ đem hai người bọn họ đến với nhau rồi lại cũng đem bọn họ rời xa nhau, cuối cùng chẳng thể đến được với nhau…”

Takeo ở bên cạnh nhìn thấy Yae Miko ánh mắt mông lung đắm chìm vào trong những trang sách, cảm nhận được cảm xúc của nàng đang lên xuống chập chờn liền đi đến nhẹ nhàng gấp quyển sách trên tay nàng lại rồi đặt lại trên kệ, miệng khẽ ngâm nga:

“Dẫu sấm không vang dội

dù mưa

chẳng tuôn rơi…

Chỉ cần em mong muốn

Thì ta sẽ chẳng rời”

Vuốt nhẹ mái tóc của Yae Miko, Takeo nói:

“Yae tỷ tỷ, ngài… không hề cô độc trên cõi đời này, không cần phải làm vẻ mặt như thế. Ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh đây, ngồi đợi ngài.”

Yae Miko cầm lấy bàn tay đang vuốt nhẹ mái tóc của nàng rồi nhoẻn miệng cười nói:

“Ai nói… ta cô độc? Ta là đại pháp sư của Đền Narukami, mỗi ngày đều sẽ có hàng ngàn người đến cầu phúc, lắng nghe những hứa hẹn cùng phiền não của con người cũng là một loại thú vui tận hưởng cuộc sống này nha.”

“Lại nói, không phải cưng không có hứng thú với mấy thứ này sao, vì cái gì lại biết bài thơ trong quyển sách này?”

Takeo cười nhạt nhìn nàng, chỉ vào mặt sau của cuốn sách rồi nói:

“Không phải đều ghi hết ở đây sao, ta chỉ thuận miệng đọc lên mà thôi.”

Yae Miko mắt nhấp nháy ý cười câu ngón tay nâng cằm Takeo lên, hơi thở ngọt ngào lướt nhẹ qua vành tai của hắn.

“Ara? Hôm nay đầu gỗ thế mà cũng biết dỗ ngọt tỷ tỷ rồi sao~”

Ngay tại lúc Takeo muốn nói gì đó, hắn mới phát hiện thân ảnh Yae Miko chẳng biết từ lúc nào đã nhẹ lướt qua trước mặt mình, chỉ để lại một câu nói sau lưng:

“Đi thôi, trời cũng sắp tối rồi, hôm nay tỷ tỷ còn một bất ngờ nữa dành cho cưng nha~”

Kuroda nhìn qua hình ảnh thân thiết của hai người rời đi, gương mặt có chút khó hiểu nhìn xuống tờ giấy trên tay. Không phải quan hệ của bọn họ rất tốt sao? Vì sao tổng biên tập đại nhân lại còn viết ra loại tựa đề này.

Chỉ thấy trên tờ giấy ghi một dòng chữ:

“Chuyển sinh thành Tenshukaku khách khanh, ta là cẩu của Yae Miko đại nhân.”