Chương 14: Tengu và Oni.
Dạo bước trên đường phố Inazuma, Takeo nhìn qua khung cảnh phố phường ảm đạm trước mặt, suy nghĩ một chút gì đó trong đầu rồi lại nhìn về phía Tenshukaku thở dài.
Đã qua hai tuần kể từ ngày đó, không biết hiện giờ nàng đang làm gì? Lúc đó quả thật là hắn quá hấp tấp, thậm chí trực tiếp không cho nàng một chút mặt mũi nào mà còn khui ra v·ết t·hương lòng hàng trăm năm qua, ép buộc nàng phải thừa nhận sự thật.
‘A, sự ngạo mạn của người xuyên việt, biết trước cốt truyện chỉ càng làm cho ta trở nên ngạo mạn, không quan tâm tới cảm nhận của người xung quanh.’
Chậm rãi đi đến trước cửa tiệm của mình, vừa định mở cửa tiến vào thì một đạo ánh chớp liền cắt ngang bầu trời, ngay sau đó một thân ảnh lập tức xuất hiện ở sau lưng hắn.
Vừa xoay người lại, lọt vào tầm mắt của Takeo là một thiếu nữ có mái tóc ngắn bồng bềnh màu chàm cùng với một đôi đồng tử màu vàng, trên người mặc chế phục màu đen trắng của tướng quân Mạc phủ và một cái mặt nạ Tengu đeo ở trên đầu. Khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, gương mặt xinh đẹp tinh xảo lại không kém phần anh tư hào hùng, hiện tại nàng chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Takeo, không nói một lời nào.
Takeo cũng ngừng động tác của mình lại, cất chìa khoá vào trong vạt áo rồi tiến tới trước mặt thiếu nữ, cúi đầu nhẹ nói:
“Tiểu Tengu, thật xin lỗi, ta-“
Chưa kịp dứt lời Sara đã lao tới khẩn trương ôm chặt hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Thật tốt quá, ta cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại sư phụ nữa.”
Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên vỗ nhẹ tấm lưng của thiếu nữ, Takeo ảo não thở dài:
“Là lỗi của ta, chắc hẳn ngươi lúc đó phải khó xử lắm, là do ta quá hấp tấp không suy nghĩ chu toàn.”
Vỗ vỗ lưng Sara, Takeo mới tiếp tục lên tiếng:
“Được rồi Sara, ngươi là đại tướng Mạc phủ, đứng giữa đường ôm ấp một gã nam nhân như vầy không được tốt lắm đâu. Nếu như để cho người khác thấy được hình tượng của ngươi sẽ sụp đổ mất.”
Sara cũng giật mình buông tay ra, điều chỉnh sắc mặt của mình trở lại lạnh lùng như thường ngày, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn còn có một chút khẩn trương nhìn Takeo, hai tay lúng túng không biết để ở chỗ nào.
Nhìn thấy bộ dáng Sara trước mặt, Takeo không khỏi bật cười nói:
“Nhìn ngươi bây giờ xem, có còn ra dáng là đại tướng Mạc phủ nữa hay không? Nếu như để cho đám tướng lĩnh mỗi ngày bị ngươi hành đến c·hết đi sống lại nhìn thấy ngươi bây giờ có lẽ bọn họ sẽ xấu hổ đập đầu xuống đất mất.”
Sara nhất thời không biết nói gì, nàng hiện tại chỉ muốn trông coi kỹ người trước mặt, không để cho hắn đi làm mấy cái sự tình điên rồ như mấy ngày trước nữa.
Tiến lên một bước chạm vào ngực Takeo, Sara có chút lo lắng hỏi:
“Ta lúc tỉnh dậy nghe được Shogun đại nhân trong lúc phẫn nộ liền chém đôi Tenshukaku, quân lính trong Mạc phủ đều nhìn thấy sư phụ từ trong Tenshukaku đi ra trên ngực còn có vết đao chém. Hiện tại v·ết t·hương như thế nào rồi?”
Takeo nhẹ nhàng xoa đầu Sara, vỗ vỗ ngực để đảm bảo rồi nói:
“Không có gì phải lo lắng, nàng cũng không có dùng tới Vô tưởng nhất đao chém ta, chỉ là một v·ết t·hương nhỏ mà thôi.”
“Được rồi không nói đến chuyện này nữa, hiện tại gặp ngươi ở đây, ta cũng muốn dạo phố một chút, Sara có muốn đi cùng không?”
“Ta từ giờ sẽ luôn cùng sư phụ ở một chỗ, tránh để ngài đi tìm kiếm rắc rối, trại tạm giam nhà Kujou cũng không giữ được ngài.”
“Ha ha, vậy chúng ta đi thôi.”
. . .
Cùng Sara đi dạo khắp các con phố trong Thành Inazuma, Takeo cũng bắt đầu đánh giá tình trạng sống của người dân hiện tại.
Mặc dù thi hành chính sách bế quan toả cảng làm cho chất lượng cuộc sống cùng sự phát triển thương nghiệp của Inazuma có chút đi xuống, nhưng chung quy lại vẫn tạm thời ở trong tình trạng có thể khống chế được. Nhưng nếu như không nhanh chóng giải quyết chính sách bế quan toả cảng, đến lúc đó Fatui nhảy vào khuấy động bãi nước đen này, Inazuma sẽ nhanh chóng chìm vào hỗn loạn.
Tuy Takeo đã giải quyết phần lớn Fatui lởn vởn ở xung quanh Đảo Narukami, thế nhưng vẫn còn rất nhiều Fatui tập trung ở Đảo Watatsumi sẵn sàng kích động quân kháng chiến nổi dậy. Nơi đó cũng không phải địa bàn của Takeo, không tiện để nhúng tay vào.
‘Có lẽ đến một lúc thích hợp nào đó nên đi gặp mặt vị Thánh nữ bên kia một chút.’
Sara đi ở một bên Takeo, nhìn thấy ánh mắt hắn lơ đễnh tựa như chìm vào trong suy nghĩ nào đó, không hề chú ý tới cảnh vật xung quanh làm cho nàng có chút hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
“Sư phụ, ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Takeo lập tức bừng tỉnh thoát ra khỏi những suy tính trong đầu của mình, nhìn qua Sara mỉm cười nói:
“Không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút về sự tình bế quan toả cảng mà thôi.”
Nghe vậy Sara liền gật đầu nhìn Takeo nhưng giọng nói bắt đầu trở nên nghiêm nghị:
“Thì ra là vậy, tuy nhiên đây là mệnh lệnh của Shogun đại nhân, xin thứ lỗi sư phụ nhưng ta không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào cho ngài được.”
Takeo nhìn thấy Sara nghiêm túc như vậy liền cười ha ha lắc đầu nói:
“Đừng nghiêm túc như vậy Sara, ta biết ngươi trung thành với Shogun đại nhân, ta cũng không có ý định phản bội nàng, chỉ là đang suy tính làm cách nào để giảm bớt áp lực từ lệnh bế quan toả cảng cho người dân mà thôi.”
“Tốt nhất ngài không nên làm ra hành động điên rồ nào nữa, bằng không lần này ta chắc chắn sẽ bắt ngài vào ngục giam trước khi ngài gây ra tai hoạ-”
Chưa kịp dứt lời, một đạo âm thanh rõ to vang lên từ sau lưng Sara, đồng thời một gã Oni cao lớn ngay lập tức xuất hiện nhảy ra đứng chắn trước mặt hai người.
“Lại một lần nữa gặp mặt, Tsutsui Takeo! Lần này bổn đại gia sẽ không thua ngươi nữa đâu! Mau đến đây chúng ta cùng quyết đấu một lần nữa!”
Sara từ khi nghe được giọng nói này sắc mặt liền đen đi mấy phần, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, lôi điện trong tay chợt lóe lên biến thành một cái quạt lông tức giận nói:
“Arataki Itto, ngay lập tức tránh đường, đây là cảnh cáo cuối cùng.”
Itto nghe vậy chỉ khịt mũi một cái, sau đó một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào mặt mình ngạo nghễ nói:
“Kujou Tengu, ngươi đang ra lệnh cho bổn đại gia sao, bổn đại gia thế nhưng là “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto! Bổn đại gia hôm nay cố ý đến tìm hắn quyết đấu, lần trước chỉ là một chút sơ sẩy nên mới bị ngươi bắt lại mà thôi! Tsutsui Takeo, lần này nếu như ngươi thua thì phải gia nhập vào Bang Arataki của bổn đại gia!"
Sara lúc này sắc mặt vừa xanh vừa xám, nghiến răng giơ cao cái quạt lông trên tay, lôi điện bắt đầu bùng nổ lách tách trong không khí, sau đó bất đắc dĩ quay sang Takeo nói:
“Sư phụ xin người hãy đứng sang một bên, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn thật kỹ tên Oni này. Thời gian gần đây tên này ngày càng hống hách, các tướng lĩnh Tenryou của ta bị hắn dày vò không ít.”
Takeo nghe vậy cũng gật đầu đứng sang một bên, từ trong túi lấy ra một hũ sữa Dango rồi ngồi xuống, ánh mắt đậm ý cười nhìn hai người trước mặt.
“Không được! Tsutsui Takeo ngươi mau đến đây quyết đấu, ngươi thế nhưng là nam nhân mà bổn đại gia công nhận, không được co đầu rụt cổ!”
Takeo dở khóc dở cười nhìn Itto trước mặt, ngươi một người còn bị Tiểu Tengu hành lên hành xuống, hiện tại còn kêu ta đến góp vui?
Tên này thường ngày đều cùng Yoimiya tranh tài cái gì đấu bọ, đấu trùng, đấu sumo, chạy đua, thi bơi đủ loại trò chơi trẻ con, cho tới một ngày Yoimiya bận chuyện đành phải nhờ Takeo tới thay mình thi đấu với Itto, thế là từ đó về sau Takeo bị tên này gắn cho cái mác “Đối thủ truyền kiếp”.
Từ lúc bị gán cho cái danh hiệu này Takeo đau đầu vô cùng, hắn cũng đã tầm này tuổi làm sao suốt ngày lại có thể đấu bọ với một tên nam nhân khác vóc dáng tương tự mình, quá cay con mắt. Vì vậy nên mỗi lần bị Itto tìm đến Takeo sẽ chạy đi tìm Kujou Sara cầu cứu, từ đó Itto bắt đầu trở thành khách quen của trại tạm giam Kujou, bớt đi một chút phiền toái cho Takeo.
Nhìn thấy Takeo không nói tiếng nào ngồi mỉm cười uống sữa dango trước mặt mình, Itto vừa định nhấc tay lên chạy tới, Sara đã phất cái quạt lông trong tay mình, sau lưng nàng bốn cái cánh màu đen tuyền xuất hiện, một đạo lôi đình từ trên bầu trời giáng xuống.
“Koukou Sendou!”
“Ai ui Kujou Tengu ngươi dám đánh lén bổn đại gia!”
Itto nhảy dựng lên, sau đó lăn sang một bên, mặt đất bị đạo lôi đình tạc nổ thành một cái hố rộng hơn 5 mét, đất đá xung quanh bị đốt đến cháy khét.
Sara phất cái quạt lông trong tay mình, lôi điện bùng nổ xung quanh người nàng, ánh mắt lạnh lùng nói:
“Không được phép làm phiền đến sư phụ, hôm nay nếu như ngươi đã dám đến đây nộp mạng, như vậy ta cũng không ngại đem ngươi tống vào ngục giam.”
“Đáng giận Kujou Tengu, để bổn đại gia hôm nay cho ngươi thấy thế nào là “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto!”
Vision ở trên cổ của Itto ngay lập tức sáng lên, sau đó hắn nhanh chóng lao vọt cả người đến. Sara cũng đồng thời cũng phất cái quạt lông trong tay mình, lôi đình từ trên bầu trời liên tục giáng xuống mặt đất.
Qua một khoảng thời gian ngắn quần nhau không hồi kết, Takeo chỉ biết nhìn hai người trước mặt thở dài. Từ từ đứng lên đi đến trước mặt, Takeo mở miệng nói:
“Được rồi Sara, ngươi cũng không phải là trẻ con, tướng quân Mạc phủ còn rất nhiều việc để làm, tên này để ta đến thay ngươi giáo huấn hắn.”
Itto bị Sara dùng sấm sét đánh bay đi, ánh mắt sáng rực thở hổn hển đứng dậy nhìn Takeo đang đứng trước mặt, quệt mũi một cái rồi giơ bàn tay ra vẫy vẫy nói:
“Ha ha, bổn đại gia thế nhưng là đợi ngươi nãy giờ, “Đối thủ truyền kiếp” của ta! Đến đây, “Duy ngã độc tôn” Arataki Itto, xuất chiến!”
Takeo cũng mỉm cười xắn tay áo lên rồi nói:
“Ta trước giờ vẫn luôn dùng tài đức phục người, hôm nay ta lại dùng tài đức đến giáo huấn ngươi một lần nữa.”
Itto lập tức ngơ ngác nhìn Takeo, gương mặt có chút hiếu kỳ nói:
“Tài đức? Đó là cái gì?”
Hai nắm tay của Takeo bắt đầu b·ốc k·hói rồi biến thành màu đen sáng bóng, toả ra cảm giác nặng trịch cũng như cứng rắn của kim loại.
“Nắm tay trái của ta tên là “Tài” nắm tay phải tên là “Đức”. Cắn răng thật chặt vào, Arataki Itto.”
. . .
Sara nhìn thấy Takeo vác trên vai một tên Oni vóc dáng cao lớn nhưng đã b·ất t·ỉnh nhân sự, trên đầu đang sưng vù thành mấy cục, khoé miệng nàng có chút co giật rồi thở dài nói:
“Sư phụ, làm chậm trễ thời gian của ngài rồi.”
Takeo nhìn về phương hướng tít đằng xa ở phía sau lưng Sara rồi mỉm cười vỗ vai nàng nói:
“Không có gì, vả lại Sara cũng nên trở về Mạc phủ thôi, ta có thể nhìn thấy các tướng lĩnh của ngươi đang từ đằng xa hồng hộc chạy đến đây rồi. Hôm nay thật cảm ơn ngươi Sara, trong khoảng thời gian này ta không có ở Tenshukaku nhờ ngươi chăm sóc nàng.”
Sara trong mắt tỏa ra tia kiên định gật đầu, sau đó quay đầu chú ý không có ai liền tiến đến ôm Takeo một cái rồi mới xoay người rời đi.
Takeo nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, xốc xốc một chút người đang nằm b·ất t·ỉnh trên vai rồi tiếp tục đi về phía trước hướng tới phố Hanamizaka, hắn vẫn còn nợ một người lời xin lỗi.
‘Trước hết nên đem tên này trả cho Bang Arataki, sau đó rồi đi tìm Yoimiya.’
Bước từng bước trên đường phố Inazuma, vác trên vai Itto đã b·ất t·ỉnh, Takeo trong lòng có chút thấp thỏm, hắn không biết Yoimiya sẽ có phản ứng nào khi gặp mình.
'Ai, hy vọng... nàng sẽ tha thứ cho ta.'