Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 13: Là ta đánh giá quá cao bản thân.




Chương 13: Là ta đánh giá quá cao bản thân.

Bầu trời bên ngoài sấm rền gió cuốn đã ngừng lại, Thành Inazuma bắt đầu trở về dáng vẻ ban đầu của nó. Tuy nhiên không khí lại nặng nề đến nghẹt thở, bởi vì tất cả người dân đều nhìn thấy Tenshukaku bị Raiden Shogun trong lúc phẫn nộ chém làm hai nửa, không một ai dám bước chân ra khỏi nhà kẻo chọc giận phải Thần linh.

Tuy nhiên vẫn có hai thân ảnh một mực đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tựa như đang chờ đợi một người nào đó.

Cho đến khi Takeo dọc theo từng bậc thang bước ra khỏi Mạc Phủ, hắn phát hiện hai anh em nhà Kamisato thế mà vẫn còn đứng tại chỗ cũ để chờ đợi.

Mặc cho m·ưa b·ão thấm ướt quần áo, nước mưa chảy xuôi theo từng lọn tóc, Ayaka cùng với Ayato vẫn không có một chút ý tứ dao động nào, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn vào cổng ra vào Mạc Phủ.

“Takeo đại nhân, ngài cuối cùng cũng-“

Nhìn thấy thân ảnh Takeo xuất hiện ở trước cổng Mạc Phủ, Ayaka khoé mắt bắt đầu đỏ lên chạy đến, nhưng chỉ được nửa đường liền dừng lại, đôi mắt liền trợn trừng, hai tay che miệng nghẹn ngào.

Lọt vào mắt nàng lúc này là một cơ thể đã cháy đen toàn bộ phần trước kéo dài từ trên xương quai xanh cho đến tận eo, ở chính giữa là một vết chém vô cùng sâu và dài cắt xuyên qua da thịt, có thể lờ mờ nhìn thấy xương trắng lộ ra, miệng v·ết t·hương cùng máu chảy ra đã bị đốt đến cháy đen bám ở xung quanh cực kỳ kinh dị.

Ayato cũng trừng mắt nhìn cơ thể Takeo, nếu v·ết t·hương này mà ở trên cơ thể bất kỳ một người nào khác hẳn là đ·ã c·hết từ lâu rồi, làm cách nào mà hắn còn có thể ung dung còn sống mà đi ra Mạc Phủ như thế này?

Cả hai không khỏi nhớ đến vừa nãy Tenshukaku bị người chém ra làm hai, chẳng lẽ v·ết t·hương này là do lúc ấy sao?

Vén lên sợi tóc ướt nhẹp dính vào hai bên má Ayaka, Takeo nội tâm dâng lên cảm giác ấm áp vuốt mái tóc của nàng áy náy hỏi:

“Vì cái gì phải đứng chịu khổ dưới trời mưa thế này, rõ ràng là có thể dùng lực lượng nguyên tố đóng băng để tránh mưa, tại sao lại ngốc như vậy?”

Ayaka khoé mắt đỏ rực nhìn Takeo, bàn tay khẽ níu lấy tay áo của hắn giọng nói run rẩy vang lên:

“Ayaka hiện tại như thế nào không quan trọng, Takeo đại nhân v·ết t·hương của ngài cần phải ngay lập tức chữa trị, không thể để nó trở nên nghiêm trọng hơn được.”

Takeo cười nhẹ lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đang liên tục phát sáng, lau khoé mắt của nàng rồi nói:

“Không cần khẩn trương như vậy, ta hiện tại không thể c·hết được. Đây là bùa hộ mệnh mà Yae tỷ tỷ đưa cho ta, ít nhất trước khi tờ giấy này cháy hết ta sẽ không có việc gì.”

Nói rồi Takeo nhìn sang Ayato thất vọng thở dài:



“Thật xin lỗi Ayato, ta vô năng thuyết phục được nàng, có lẽ về sau ngươi cũng không cần phải gọi ta là Takeo khách khanh nữa. Ván cược lần này chúng ta đã thua rồi.”

Ayato nghe Takeo nói vậy liền cười nhạt nhìn hắn rồi lắc đầu nói:

“Không có việc gì Takeo đại nhân, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, tương lai vẫn còn dài chưa chắc không thể thành công. Hiện tại đã đến lúc Takeo đại nhân tạm thời nghỉ ngơi rồi, Ayato sẽ tiếp tục gánh vác phần trách nhiệm này của ngài.”

Takeo ánh mắt phức tạp nhìn qua hai anh em nhà Kamisato, cuối cùng gật nhẹ đầu nhìn về phía Tenshukaku nói:

“Ta hy vọng tình hình sẽ không đến mức quá muộn để cứu vãn.”

Sau đó Takeo cúi người thi lễ với Ayaka và Ayato rồi phất tay chào tạm biệt xoay người rời đi.

“Hôm nay thật lòng cảm tạ hai người các ngươi, hiện tại ta còn phải đi gặp một người nữa, như vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây thôi, lần sau ta nhất định sẽ đến tận nhà bái phỏng.”

Lắc người một cái thân ảnh Takeo liền biến mất, hai anh em nhà Kamisato chỉ biết thở dài nhìn theo thân ảnh đang dần biến thành một dấu chấm nhỏ trước mặt.

“Ayaka về thôi, sắp tới có lẽ sẽ có một khoảng thời gian khá bận rộn chờ đợi nhà Kamisato chúng ta.”

“Vâng huynh trưởng, ta sẽ cố gắng hết sức nhằm không phụ lòng mong đợi của hai người.”

. . .

Đỉnh Yougou, Đền Narukami, ở bên trong sảnh đường đền thờ, một thân ảnh đang không ngừng thở dài nhìn xuống quyển sách trên tay, có chút bất mãn nói:

“Chất lượng của tác phẩm càng ngày càng giảm sút, các biên tập viên của Nhà Xuất Bản Yae có đang làm việc tử tế không vậy? Chậc, thật vô vị…”

Cầm lên chén rượu để ở kế bên, Yae Miko khẽ nhấp từng ngụm, thế nhưng hiện tại rượu sake thơm ngọt mọi ngày đối với nàng chẳng khác nào nước lã nhạt nhẽo, ngay cả món đậu phụ rán thơm ngon từ nhà hàng Uyuu Yae Miko cũng cảm thấy như mình đang nhai phải cỏ khô xơ xác, nàng cũng chẳng buồn nuốt xuống.

Buồn bực bỏ đôi đũa xuống, Yae Miko thở dài nhìn ra ngoài khung cửa, bên ngoài ánh trăng đang chiếu rọi mặt đất, len lỏi qua từng ngóc ngách rồi phản chiếu lên một nửa gương mặt đẹp không tỳ vết nhưng tràn đầy phiền muộn của nàng.



Yae Miko biết không phải Light novel, rượu hay đồ ăn có vấn đề mà là do tâm tình của nàng có vấn đề, tâm tình không tốt cho dù có làm gì cũng đều không vừa ý.

Vừa định xoay người đi vào bên trong, bỗng nhiên hai lỗ tai của Yae Miko khẽ nhúc nhích một hồi, sau đó nàng liền cau mày đi ra ngoài sảnh đường.

Lúc này đây bên ngoài sảnh đường đang có một thân ảnh ngồi dựa vào cây cột chống của đền thờ, hơi thở có chút phù phiếm đang ngước mắt nhìn nàng nhẹ giọng nói:

“Yae tỷ tỷ, ta… trở về.”

“Ta nhớ rằng trước đó đã nói chỉ khi ngươi thành công cứu vớt tên ngốc kia cùng thay đổi Inazuma thì mới được phép quay về nơi này. Hiện tại ngươi thất bại, lại còn mang theo bộ dáng chật vật thảm hại như vậy đến gặp ta là có ý vị gì? Muốn nhận được một chút thương hại từ ta sao?”

Khinh thường, oán giận cùng xa cách, Takeo có thể cảm nhận được rõ ràng những cảm xúc này từ khi hắn nhìn thấy Yae Miko.

Tự làm tự chịu, Takeo hiểu rõ đạo lý này nhưng trong nội tâm vẫn có chút đau lòng, ảo não thở dài hắn chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Yae Miko, hắn sợ rằng sẽ nhìn thấy càng nhiều cảm xúc tiêu cực mà mình không dám đối mặt.

“Đúng vậy Yae tỷ tỷ, ta đánh giá quá cao bản thân, con đường ta đi quá thành công làm ta trở nên ngạo mạn, luôn tự cho là mình nắm được mọi thứ trong tay.”

“Tuy nhiên hiện tại ta mới biết mình ngu ngốc đến cỡ nào, ta mạo hiểm tính mạng của mình, đánh cược mình có thể điều khiển mọi thứ, không hề quan tâm tới cảm nhận của người khác, cuối cùng còn thẳng tay tổn thương hai người quan trọng nhất đối với ta.”

“Năm trăm năm qua ngay cả ngài cũng không thể đả động đến nàng, như vậy ta tính là cái gì? Thật thảm hại, một con ếch vẫn luôn ngồi ở đáy giếng nhưng lại mộng tưởng mình nắm trong tay bầu trời.”

“Ván cược này ta đã thua hoàn toàn, Yae tỷ tỷ.”

Qua một quãng thời gian dài Yae Miko vẫn không lên tiếng, hai người cứ như vậy im lặng, bầu không khí càng lúc càng thêm ngột ngạt.

Nàng chỉ chăm chú đứng đó nhìn Takeo, đôi mắt màu tím thâm trầm như muốn xuyên thủng cơ thể hắn.

Tựa như không chịu nổi ánh mắt quá mức sắc bén của Yae Miko, Takeo vừa định ngẩng đầu thì một bàn tay đã phiến lên mặt hắn.

Chát.

Cú tát của Yae Miko làm cho đầu của Takeo lệch hẳn về một bên, máu từ khóe miệng bắt đầu chảy ra, trên gương mặt in rõ năm ngón tay đỏ chót cho thấy người đánh dùng đến bao nhiêu sức lực mới tạo thành dấu tay như vậy.

“Ngu xuẩn.”



Giọng nói lạnh lùng mang theo phẫn nộ vang lên, Takeo cúi đầu không dám nhìn lên người trước mặt, tựa như một đứa trẻ bị trách phạt chỉ dám im lặng nhận lỗi.

Tuy nhiên rất lâu sau đó vẫn không có âm thanh nào tiếp tục vang lên, Takeo muốn nói gì đó nhưng một câu cũng đều không thể thoát ra khỏi cổ họng, hắn sợ chọc giận thêm Yae Miko nên chỉ dám hé mắt nhìn lên một chút.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới, lần này không phải là cho Takeo thêm một cái tát mà nhẹ nhàng sờ gương mặt của hắn, sau đó kéo hắn vào trong lòng ngực, giọng nói cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa mà tràn đầy ôn nhu nói:

“Nếu đã trở về… cũng không cần đi nữa. Ngươi muốn thay đổi Inazuma, cứu vớt Ei, nhưng vì cái gì ngươi không cứu giúp ta một chút. Năm trăm năm qua quá nhàm chán, mọi người đều là kẻ l·ừa đ·ảo đều không chút do dự lần lượt rời đi, ta thật cô đơn.”

Takeo có thể cảm nhận được cơ thể Yae Miko co rút một hồi.

Nàng, tựa hồ khóc.

Takeo trầm mặc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì. Yae Miko vốn là một tiểu hồ ly vô lo vô nghĩ, mỗi ngày đều nằm trong lòng ngực Raiden Makoto ăn với ngủ, được Raiden Ei cùng Kitsune Saiguu che chở, cứ tưởng mỗi ngày trôi qua tốt đẹp như vậy, nhưng hiện thực tàn nhẫn lại bóp nghẹt mọi thứ, đến cuối cùng nàng chẳng còn lại gì cả.

Năm trăm năm trôi qua, nàng trở thành Đại pháp sư tôn quý của Đền Narukami nhưng lại chẳng có người nào có thể để cho nàng mở rộng cánh cửa nội tâm của mình.

Raiden Ei vì quá đau buồn nên tự động nhốt mình trong Nhất Tâm Tịnh Thổ, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Yae Miko cũng im lặng thừa nhận người bạn duy nhất còn lại của mình rời đi.

Mọi người đều có ấn tượng về một Yae Miko thông minh xảo quyệt lại thường hay ác liệt trêu đùa người khác nhưng mấy ai biết được nàng làm vậy chỉ là vì lấp đầy nội tâm cô độc của mình. Nếu như không tìm kiếm niềm vui từ nhân loại thì nàng chẳng còn lại thứ gì cả.

Năm trăm năm cô đơn, nàng tự mình nuôi dạy một đứa nhỏ, nhìn thấy nó lớn lên rồi lại không do dự bất chấp tính mạng rời đi mình vì một người khác, Yae Miko nội tâm rốt cuộc cũng không chịu nổi. Đây là nàng cỡ nào bất lực, đứa nhỏ kia cỡ nào độc ác nhẫn tâm tổn thương nàng.

Takeo chỉ chậm rãi giơ tay lên sau đó vuốt nhẹ mái tóc của Yae Miko, tựa như khi còn nhỏ nàng từng đã vuốt tóc cho hắn, giọng nói có chút rung động lên tiếng:

“Yae tỷ tỷ, là ta sai. Ta đã trở về, ngài vẫn còn có ta, sau này ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Yae Miko không có lên tiếng nhưng cơ thể lại run rẩy càng lớn, lòng ngực của Takeo bị thấm ướt một mảng lớn. Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ chậm rãi xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt tràn ngập hối hận.

Đây là hắn tổn thương nàng đến cỡ nào mới có thế phát tiết ra như vậy, một Yae Miko luôn tự tin ranh mãnh, tài trí mỹ mạo từ lúc nào lại trở nên yếu đuối như thế này? Thật trớ trêu, người đầu tiên làm Yae Miko rơi nước mắt lại chính là người mà nàng luôn quan tâm trong suốt 30 năm qua.

‘Ta quả nhiên từ đầu tới cuối cũng chỉ là một gã tội nhân.’

Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi thân ảnh hai người đang dựa vào nhau trong bóng tối, bóng của cả hai đổ dài trên mặt đất, trong không gian chỉ còn lại tiếng nức nở ngắt quãng rồi dần dần im lặng, màn đêm yên tĩnh tiếp tục bao trùm toàn bộ Đền Narukami.