Tư Thính Vũ khẽ cười nói:
"Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng với nhau, ta còn không hiểu rõ ngươi nữa sao? Ngươi đừng có mà hòng gạt ta, lúc trước ta chỉ là có hơi nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ Iui thì cảm thấy chỉ có một khả năng duy nhất"
Lý Thanh Hòa nghe thế lại trợn tròn mắt:
"Được rồi, đúng là làm rồi"
"Quả nhiên..."
Trong mắt Tư Thính Vũ dấy lên một tia hâm mộ, sau đó mở miệng cười nói:
"Người khác đều là tranh thủ lúc ghi lại gen mà một công đôi việc, nhưng mà ngươi lại khác với họ, ngươi lại làm chuyện đó theo kiểu là người yêu"
Lý Thanh Hòa nói xong cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng nhíu mày, có hơi đắc ý:
"Đó là dĩ nhiên rồi, ta chính là khác với những người khác"
Tư Thính Vũ gật đầu, sau đó trong mắt lại xuất hiện một tia kiên định, nghiêm túc nhìn Lý Thanh Hòa:
"Ngươi nói đúng, ta nên học tập ngươi"
Lý Thanh Hòa:
vạn Nàng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Học tập?
Học tập gì cơ?
Học tập chuyện cô chủ động với Duyên đệ đệ sao?
Không phải, chuyện đó thì có gì đáng để học...
Sao lại đi học mấy cái xấu như vậy chứ?
Lý Thanh Hòa cảm thấy có chút khổ sở.
Vào lúc nàng đang định khuyên nhủ Tư Thính Vũ, Lục Duyên lại bỗng đột nhiên xuất hiện.
Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ đang nói chuyện cũng bị sự xuất hiện đó làm cho ngơ ngác, quay đầu nhìn lại đã phát hiện lại là Lục Duyên.
Vốn dĩ Lục Duyên định tìm Lý Thanh Hòa để bồi dưỡng cảm tình, không ngờ Tư Thính Vũ cũng đang có mặt ở đây.
Hắn có hơi sững sốt rồi mở miệng cười:
"Đạo sư, ngươi cũng ở đây hả"
Tư Thính Vũ vẫn nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt cổ quái, sau đó lại nhìn qua Lý Thanh Hòa.
Nàng nhíu mày, cười nói:
"Ừm, ta tới tìm Thanh Hòa tâm sự"
Lục Duyên thấy mặt của Lý Thanh Hòa ửng đỏ, có chút ấp úng không nói nên lời lại tò mò hỏi:
"Các ngươi đang bàn chuyện gì thế? Sao Thanh Hòa tỷ lại đỏ mặt như kia?"
Lý Thanh Hòa còn chưa kịp nói chuyện, Tư Thính Vũ đã đứng lên nở nụ cười với nàng:
"Thanh Hòa, mượn phòng của nhà ngươi dùng một chút nha, ta cũng đã không muốn chờ nữa"
Nói xong, nàng đi tới trước mặt Lục Duyên, nghiêm túc nhìn hắn, sau lại kéo tay của hắn đi lên lầu:
"Đi theo ta"
Lục Duyên:
„2, Sao hắn lại cảm thấy hình ảnh này có hơi quen thuộc như thế?
Hình như cũng đã từng gặp rồi?
Lục Duyên có chút ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Hòa, lại phát hiện sắc mặt của người kia có chút quỷ dị, khuôn mặt cũng bị vặn vẹo mất rồi.
Nàng trơ mắt nhìn Tư Thính Vũ dắt Lục Duyên lên lầu, cả người đều có chút choáng váng.
Hay lắm, bạn thân nhất của mình lại đi cắm sừng mình ngay ở trong nhà của mình?
Lại còn hiên ngang, quang minh chính đại như thế nữa?
Ngực cô phập phồng, có chút căng tràn.
Thật là giận hết sức mài!
Thậm chí nàng còn tức giận, định đi ngăn cản chuyện tốt của hai người kia lại.
Nhưng mà cứ đứng như thế, ngẫm nghĩ lại một chút, phát hiện dường như mình cũng đã cắm sừng người khác rồi còn đâu?
Hừm... Nàng rối rắm, sau đó lại phiền muộn mà ngồi xuống.
Sang hôm sau, Lục Duyên một mình đi xuống lầu, Lý Thanh Hòa ngồi trên ghế sô pha bày ra về mặt khó chịu.
Tối qua nàng không có ngủ được, âm thanh có hơi lớn khiến nàng không có tâm tư đâu mà tu luyện.
Lục Duyên nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Lý Thanh Hòa lại ho khan một tiếng, có hơi ngượng mà ngồi xuống bên cạnh nàng:
"Chào buổi sáng, Thanh Hòa tỷ"
Lý Thanh Hòa cười nhạt một tiếng, liếc qua Lục Duyên:
"Sướng nhất là ngươi rồi chứ gì?"
Lục Duyên sững sốt, nhớ lại quá trình đêm hôm qua lại khẽ gật đầu:
"Hình như vậy?"
"Ngươi còn trả lời được? Tức chết ta mà, nha đầu Thính Vũ đó lại dám làm như vậy, hứ"
Lý Thanh Hòa lập tức giương nanh múa vuốt về phía Lục Duyên, cắn một cái trên bả vai của hắn.
Lục Duyên ngẫm nghĩ một lúc, nhìn Lý Thanh Hòa, sau đó mở miệng dò hỏi:
"Nhưng mà, hình như lúc đó Thanh Hòa tỷ cũng như vậy mà?"
Lý Thanh Hòa:
..,, Chuyện này khiến nàng thoáng không biết nên nói như nào.
Nàng dùng sức cắn môi Lục Duyên rồi chạy lên lâu.
"Ta đi xem Thính Vũ như nào"
Lục Duyên thấy Lý Thanh Hòa chạy lên lầu lại không nhịn cười được.
Không thể không nói, đến cả hắn cũng không ngờ đạo sư của mình lại chủ động như thế, dù sao thì tính cách của đạo sư rất khác với Thanh Hòa tỷ.
Chỉ e là lần này đã hạ quyết tâm rất lớn rồi nhỉ?
Tầng trên của Khởi Nguyên Chi địa, phòng Trọng Lực.
Lục Duyên khoanh chân ngồi xuống, cát đồng chảy quanh người hắn, kim đồng hồ xoay tròn, dòng thời gian hiện ra.
Một hơi thở vô cùng bí ẩn trào dâng trong phòng trọng lực này.
Một lúc sau, tất cả dị tượng đều tiêu tán, Lục Duyên chậm rãi mở mắt ra, bóng kim giờ trong mắt cũng từ từ biến mất.
Lục Duyên khẽ thở dài lộ ra nụ cười.
Cuối cùng, cát thời gian đã được tôi luyện viên mãn.
Sau khi hủy diệt Thiên Tai giáo đoàn, trên lãnh thổ của nhân tộc cũng chẳng còn chuyện lớn xảy ra.
Lục Duyên an tâm tu luyện mấy ngày, tôi luyện gen cát thời gian đã luyện được một nửa đạt đến cấp viên mãn.
Việc Lục Duyên cần làm tiếp theo là đột phá khóa gen, trở thành Chiến thần.