Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 959: Áp Lực.




Trong số những chiến thần, thực lực của nàng ấy cũng vô cùng mạnh mẽ, ít nhất nàng ấy cũng từng giao lưu với giáo chủ của giáo đoàn Thiên Tai rồi. Nàng ấy không nghĩ rằng thực lực của ba giáo chủ kia có thể đối phó được đội hình như thế này.

Không chỉ Nhược Thủy, ngay cả Quero và Bộ Trường cũng nghĩ như thế.

Hai người cùng gật đầu.

Bộ Trường nói:

"Đã như vậy không nên chậm trễ việc này nữa. Quero, chúng ta triệu tập một số chiến thánh và chiến đế tới đó chỉ viện"

Quero gật đầu:

"Được!"

Nhược Thủy suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vậy thì để ta liên lạc với Lục Duyên kia, nói rõ tình hình cho hắn biết, đỡ phải đến lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại không kịp phản ứng"

"Như thế cũng được!"

Trong phòng trọng lực ở Bổ Thiên thành của tầng trên Khởi Nguyên Chi Địa.

Lục Duyên khoanh chân ngồi trên mặt đất, linh lực toàn thân tuôn trào, từng dòng cát màu đồng xoay chuyển, phía sau còn có một bóng đồng hồ được dòng sông thời gian bao quanh.

Hắn đang tu luyện Cát Thời Gian.

Dạo gần đây Lục Duyên không gặp chuyện gì đặc biệt nên hắn chỉ tu luyện như bình thường, cho đến bây giờ, hắn đã tu luyện được một nửa Cát Thời Gian, thuộc tính vốn có của cơ thể tăng lên rất nhiều, khả năng sử dụng sức mạnh thời gian cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Đương nhiên, thứ tăng nhiều nhất là thời gian sử dụng kỹ năng chiến đấu, nhưng đối với việc cảm nhận quy tắc thời gian, Lục Duyên vẫn chỉ có chút ít manh mối.

Tuy nhiên, hắn cũng không quá nôn nóng, dù sao chờ khi hắn đột phá đến chiến thần, ghi lại xong gen siêu phàm cuối cùng rồi tu luyện nó tới viên mãn, vậy hắn sẽ có thể chuyên tâm cảm nhận quy tắc thời gian rồi.

Bây giờ đây, nền móng là thứ quan trọng nhất.

Ngay lúc này, Lục Duyên bỗng mở mắt, trong mắt xuất hiện một chiếc kim đồng hồ đang chuyển động.

Sau khi linh lực của Lục Duyên tan biến, kim đồng hồ cũng chậm rãi biến mất.

Lục Duyên lấy thủy tinh truyền tin ra, bên trên đó đang lóe lên ánh sáng trắng, có người gọi đến.

Lục Duyên nhìn thoáng qua, là Tư Thính Vũ.

Sau khi hắn kết nối, lập tức nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tư Thính Vũ xuất hiện bên trong màn sáng.

Tuy nhiên, Lục Duyên nhận ra hình như nét mặt của Tư Thính Vũ có về hơi căng thẳng.

Hắn nhíu mày, có chút thắc mắc hỏi:

"Đạo sư, ngươi sao vậy?"

Sắc mặt Tư Thính Vũ rất kỳ lạ, nàng ấy lên tiếng nói:

". Ngươi về trước đi đã, có người tới tìm ngươi"

"Có người tới tìm ta?"

"Ừm?

Nét mặt Tư Thính Vũ rất kỳ lạ, chỉ gật đầu.

Lục Duyên nhíu mày, sau đó cười nói:

"Ừ, bây giờ ta sẽ về ngay, đạo sư chờ một chút"

Nói xong, Lục Duyên đứng dậy rồi rời khỏi phòng trọng lực. Sau đó hắn dùng không gian truyền tống, về trước biệt thự ở Bổ Thiên thành.

Mỡ cửa ra, Lục Duyên bước vào, nhận thấy bên trong vô cùng yên tĩnh.

Hai người Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, dáng vẻ có chút thận trọng.

Ngôi ở phía đối diện với Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt là một người phụ nữ có mái tóc đài màu xanh đậm. Nàng ấy rất xinh đẹp, quanh người có dòng nước bao quanh.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Lục Duyên hơi nheo mắt lại.

Cũng không phải người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp động lòng người, vì dù sao đạo sư và Sương Nguyệt tỷ nhà mình cũng cực kỳ xinh đẹp, đây không phải là trọng điểm.

Điểm quan trọng là, Lục Duyên cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ phía người phụ nữ này.

Sức mạnh trong cơ thể nàng ấy tuy hơi kém hơn thần long, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, vẫn có thể coi là cường giả cùng cấp độ với nó.

Chiến thần sao?

Đây là lần đầu tiên Lục Duyên nhìn thấy chiến thần loài người, đương nhiên, hắn không tính bản thân mình vào đó.

Vì nói một cách nghiêm túc, bây giờ hắn chỉ là chiến thánh nhưng có sức chiến đấu cấp chiến thần mà thôi.

Khi Lục Duyên đánh giá Nhược Thủy, Nhược Thủy cũng đang đánh giá Lục Duyên.

Sương Nguyệt và Tư Thính Vũ ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua cả hai người. Hai người không nói gì, chỉ hơi lo lắng.

Lúc này, Lục Duyên cười nói:

"Vị tiền bối này, không biết ngươi là ai?"

Nhược Thủy đứng dậy, trên gương mặt nở nụ cười vừa dịu dàng vừa cao quý, nàng ấy nói:

"Ta là Nhược Thủy, một trong tám chiến thần của loài người, có lẽ ngươi đã phát hiện được khí tức của ta rồi đúng không"

Nói xong, nét mặt nàng ấy trở nên hơi phức tạp:

"Trước đây ta đã từng nghe nói đến tên ngươi và cũng có chút hiểu biết về ngươi, không ngờ ngươi còn mạnh hơn những gì ta nghĩ"

Khi Lục Duyên cảm nhận được sự uy hiếp từ phía Nhược Thủy, sao Nhược Thủy lại không cảm nhận được sự uy hiếp trên người Lục Duyên chứ?

Thậm chí cảm nhận này còn rõ ràng hơn Lục Duyên.

Nhược Thủy có thể chắc chắn rằng thực lực của Lục Duyên không hề yếu hơn nàng ấy, thậm chí có khi còn vượt trên cả nàng ấy nữa kìa.

Đây chính là loài người mới tu luyện trong bốn năm ngắn ngủi sao?

Kể cả với tính cách của nàng ấy cũng khó có thể chấp nhận được trong phút chốc.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Nhược Thủy đã điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, trở lại bình tĩnh như cũ.