Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 950: Kỳ Tích.




Chuyện liên quan tới khu vực của những người trông giữ khác cùng với lời giới thiệu của Thần long, Lục Duyên định là đợi đến khi hắn đột phá lên Chiến thần, rèn luyện toàn bộ gen Thần cấp lên tới mức hoàn hảo rồi thì lúc đó sẽ cân nhắc đi xem thử.

Còn về chuyện có muốn sử dụng trái tìm pháp quy trước hay không thì tới đó hằng nói Sau Vậy.

Hiện tại thì Lục Duyên đã có phương hướng cụ thể, tâm lý vững vàng, cũng đã không còn hấp tấp như trước đây nữa.

Sau khi trở về, việc đầu tiên là luyện cho cát thời giận tới mức hoàn hảo, sau đó là đánh võ khóa gen cuối cùng, đạt đến đẳng cấp Chiến thần rồi bàn tiếp.

Thần long nhìn thấy Lục Duyên đăm chiêu như thể đang suy xét chuyện gì đó, hắn cất giọng oai nghiêm mà ôm ôm của mình lên:

"Được rồi, người thừa kế nguồn gốc, ngươi có thể rời đi, tiếp tục đi trên con đường trưởng thành của ngươi đi"

Nói tới đây, nó dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng:

"Đợt khi ngươi chuẩn bị sẵn sàng, muốn tiến về chốn hỗn tạp phía trước để tiêu diệt hung thú ong chúa biến dạng thì nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi một tay"

Nghe tới đây, Lục Duyên gật đầu đáp:

"Ta biết rồi, cám ơn tiền bối Thần long"

Thần long gật đầu, lớp sương mù màu trắng chậm rãi di chuyển rồi chìm xuống.

Lại lần nữa quay trở về khu vục trung tâm của Mê Vụ sâm lâm, lớp sương mù đó tuôn ra, dần dần chìm vào trong khoảng không yên lặng.

Lục Duyên nhìn lớp sương mù bên dưới, sau đó tầm mắt cũng phát giác ra vì trận chiến khi nãy của họ mà toàn bộ Mê Vụ sâm lâm đều trở thành một mảng hỗn độn, một mảng lớn cây cối đã bị hủy diệt, bên trong khu rừng lởm chởm toàn là hố lớn và khe nứt.

Lục Duyên có hơi cau mày.

Sau đó, hắn triển khai Ám ảnh thân quốc, triệt để vận dụng toàn bộ những kỹ năng chiến đấu khác của mình, linh lực trong người cũng ồ ạt cuộn trào ra ngoài.

Một giây sau đó, đất cát màu đồng thau theo gió cuốn bay, từng lớp đất bụi bao phủ toàn bộ Mê Vụ sâm lâm.

Linh lực trong người Lục Duyên tuôn ra, kim đồng hồ trong mắt xuất hiện rồi nghịch chuyển, những hố sâu cùng khe nứt kia chậm rãi khôi phục lại về trạng thái ban đầu, còn mảng rừng cây toàn tro tàn và mảnh vụn cũng hòa vào làm một, biến trở lại thành hình dáng của những cây cổ thụ to lớn như ban đầu.

Thời gian trôi ngược lại, tất cả được khôi phục về nguyên trạng, đến ngay cả một vài hung thú trước đó chỉ còn là một chút dư âm cũng đều sống trở lại.

Thực lực của những con hung thú này còn chưa tới level 3, thực lực rất yếu, cho dù có sống lại cũng không khiến Lục Duyên phải tiêu hao bao nhiêu sức mạnh, chỉ là như phủi bụi mà thôi.

Hung thú sống lại, trong ánh mắt còn có một về mờ mịt, giống còn chưa kịp phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài Mê Vụ sâm lâm.

Đám người thánh Thiên Minh đứng đợi, đã ròng rã tầm mười ngày rồi.

Trong mười ngày này, ánh sáng đồng thau rực rỡ của Ám ảnh thần quốc và ảo ảnh quốc gia của Thần long vẫn trước sau như một mà tỏa ra nguồn sức mạnh kinh khủng, hai luồng khí thế này vẫn hừng hực chưa từng suy giảm.

Chuyện này khiến cho đám người đứng đợi ở bên ngoài Mê Vụ sâm lâm đều đưa mắt nhìn nhau.

"Họ không biết mệt sao?"

"Đúng đó, cường độ chiến đấu cao như thế, họ lại có thể kéo dài được lâu như vậy"

"Không biết bao lâu nữa họ mới có thể kết thúc nhỉ?"

Vào lúc tất cả mọi người đều đồng loạt nghi vấn, cơn rung chấn trong phạm vi chiến đấu của hai người kia đã ngừng lại.

Tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.

"Xảy ra chuyện gì thế? Ngừng rồi?"

"Lễ nào phân thắng bại rồi? Là ai thắng vậy?"

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn về phía không trung ở nơi Mê Vụ sâm lâm, có chút ngạc nhiên về chuyện đã xảy ra.

Nhưng mà, tất cả đều trở nên vô cùng yên tĩnh.

Mãi cho tới một lúc lâu sau đó, luồng sương mù dày đặc màu trắng cũng tuôn ra, cuối cùng lại di chuyển về phía khu vực trung tâm của Mê Vụ sâm lâm.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy vui vẻ, cho rằng Lục Duyên đã thu về được thắng lợi.

Đúng lúc này, ám ảnh thần quốc cũng tiêu biến theo, họ lại nhìn tới bóng người bên trong thêm lần nữa.

Với đám người của thánh Thiên Minh, dáng vẻ đó dĩ nhiên là rất quen thuộc.

"Thật sự là A Duyên, khá lắm, thật sự là rất cứng cáp"

Lý Tinh Hải mở miệng cười nói.

Những người khác cũng gật gù đồng tình.

Đúng lúc này, họ nhìn thấy trên không trung xuất hiện rất nhiều lớp đất cát màu đồng thau bay lượn rợp trời, một mảng Mê Vụ sâm lâm vốn dĩ đã là một đống tro tàn lại trở về nét xanh tươi trước đó.

Tất cả mọi thứ cũng bắt đầu trở lại nguyên trạng, mảng Mê Vụ sâm lâm kia được khôi phục về trạng thái ban đầu, hung thú trong đó cũng vì thế mà được sống lại.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở bên ngoài Mê Vụ sâm lâm đều không biết nói gì nữa, đồng loạt sững sờ nhìn về phía Mê Vụ sâm lâm.

Tất cả những thứ này, với đám người của thánh Thiên Minh thì đây được coi như là một điển tích thần kì.

"Đây là... Sức mạnh của Chiến thần?"

Không biết là ai lại có hơi run rẩy thốt một câu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Duyên bằng ánh mắt phức tạp.