Lục Duyên hoàn hồn lại, nhìn về phía sương mù dày đặc, trong mắt có tia sáng lóe lên.
Với tu vi bây giờ của hắn, cũng không thể hoàn toàn nhìn sâu vào trong màn sương dày đó được, có thể thấy, con Thần long trước đây có thể là hung thú cấp thần.
Thân thể hắn hóa thành một luồng sáng, bay về phía khu Mê Vụ sâm lâm.
Đi vào trong sương mù, Lục Duyên có thể thấy rừng cây bên trong cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Trong rừng vẫn còn rất nhiều hung thú đang nằm nghỉ ngơi, đa số là mê vụ địa long, là loài hung thú đặc biệt của Mê Vụ sâm lâm.
Lục Duyên nhìn lướt qua, đoán chắc là nó đã sở hữu huyết mạch của Thần long.
Khí tức của những hung thú này khá mạnh.
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, một con hung thú cấp chiến đế, thân hình vô cùng cao lớn, có một lớp vảy đồng không biến từ đâu chui ra, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Lục Duyên, nó nhào về phía Lục Duyên.
Lục Duyên nhướng mày, một cái liễm màu trắng xám xẹt qua đầu dã thú.
Khoảnh khắc tiếp theo, hung thú mất đi sức sống, trở thành một cái xác ngã xuống đất.
Thế nhưng, điều khiến Lục Duyên khó hiểu chính là xác của con hung thú này không có rơi ra bảo vật nào, mà là trực tiếp tiêu tán.
Lục Duyên có chút kinh ngạc nhìn mặt đất nơi cái xác con hung thú rơi xuống rồi lại cảm nhận được khí tức xung quanh, khẽ nheo mắt lại.
"Vừa rồi là ảo giác sao?"
Nếu thật sự là hung thú, cái chết chắc chắn sẽ không giống như trước đây.
Đây chỉ có thể là ảo, là giả.
Nhưng khiến Lục Duyên kinh ngạc, mặc dù chỉ là ảo giác, nhưng hung thú này lại sở hữu sức mạnh thật sự, khí tức đó cũng vô cùng chân thật.
Hoàn toàn rất khác với ảo ảnh.
Đây có phải là đặc tính của thần long không?
Lục Duyên suy nghĩ một lúc, cũng đoán ra được vài phần.
Hắn nhìn những hung thú đang nằm nghĩ xung quanh mình, động tĩnh vừa nãy vậy mà lại không thể đánh thức bọn chúng, suy đoán cũng xác định được vài phần.
Lục Duyên tiếp tục đi vào sâu hơn, ngay sau đó, lại có thêm những con hung thú khác không ngừng tấn công Lục Duyên.
Những ảo ảnh này đều có tu vi cấp chiến đế, đợi Lục Duyên tiến vào giữa khu rừng rậm, trước một cái hồ do sương mù tạo thành, có sáu ảo ảnh hung thú cấp thánh đang xông về phía Lục Duyên.
Nhưng mà, cho dù là hung thú cấp thánh, khi đối diện với Lục Duyên thì đương nhiên cũng khó mà ngăn chặn được.
Lục Duyên dùng tử vong chỉ liêm dễ dàng giết chết những ảo ảnh này.
Sau khi ảo ảnh tan biến, Lục Duyên nhìn mặt hồ sương mù có mấy phần dao động, khóe miệng nở nụ cười:
"Ra đây đi"
Lục Duyên vừa dứt lời, sương mù dày đặc dâng lên, mặt hồ dường như gợn lên từng đợt sóng rồi một tiếng gầm trầm thấp nhưng lại uy nghiêm vang lên từ trong hồ.
Một luồng khí tức kinh khủng dâng trào, khí tức vô cùng cường hãn lan tràn ra bốn phương tám hướng, ở nơi sương mù dày đặc sâu trong Mê Vụ sâm lâm, cũng theo đó lan ra khắp cả khu rừng.
Đám hung thú đang ngủ yên trong sương mù dày đặc cũng lần lượt tỉnh dậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng bỏ chạy về phía khu vực bên ngoài.
Trong Mê Vụ sâm lâm, những người đến Mê Vụ sâm lâm để săn hung thú, hoặc những chiến sĩ gen mới vừa ra khỏi thành phố ban đầu đều bị bao vây bởi sương mù dày đặc, trong lúc ngơ ngác, họ đã bị những con hung thú không biết từ đâu ra lần lượt giết chết.
Trong hồ sương mù, phủ đầy những lớp vảy màu lá mạ, cái đầu Thần long trong khá uy nghiêm lại có chút dữ tợn từ từ thò ra, thân hình to lớn của nó bơi trong màn sương mù, thoắt ẩn thoắt hiện, trông có chút không quá rõ ràng.
Đôi mắt màu xanh lá mạ của Thần long nhìn chằm chằm Lục Duyên, trong mắt hiện lên một nét nhân tính hóa phức tạp.
"Ngươi đến rồi"
Giọng nói uy nghiêm từ từ vang lên trong hồ sương mù.
Nghe lời này của Thần long, Lục Duyên lập tức sửng sờ.
Hắn có chút nghi hoặc nhìn Thần long:
"Ngươi biết ta?"
Thần long nhìn chằm chằm Lục Duyên, khẽ lắc đầu rồi nói:
"Không biết ngươi, nhưng biết cái thứ bên trong người ngươi"
Nghe vậy, thân thể Lục Duyên cứng đờ, toàn thân căng thẳng, có chút cảnh giác nhìn Thần long.
Thứ bên trong người hắn?
Đó chẳng phải là tiến hóa lập phương sao?
Vậy mà Thần long lại biết?
Đây cũng là lần đầu tiên tiến hóa lập phương bên trong Lục Duyên bị người ta chú ý đến.
Đợi đã...
Nếu đúng vậy, vậy thì lần trước khi Thần long nhìn thấy hắn, chẳng phải đã chú ý đến tiến hóa lập phương trong người hắn rồi sao?
Lẽ nào giết chết hắn cũng là vì thấy được tiến hóa lập phương bên trong người hắn, cho nên mới có ác ý?
Thấy Lục Duyên cảnh giác, Thần long híp mắt, giọng nói cũng chẳng thay đổi, tiếp tục nói:
"Đừng lo, ta không có ác ý với ngươi"
Lục Duyên:
"Vậy tại sao lần trước ngươi lại giết ta?"
Nghe được lời này, Thần long bật cười, sương trắng dày đặc trong hồ sương mù dao động.
Nó cười và nói:
"Chỉ muốn cho ngươi một lời nhắc nhở thôi"
"Nhắc nhở?"
Lục Duyên khẽ cau mày.
"Đúng, nhắc nhở, ngươi sở hữu thứ đó đương nhiên sẽ rất tự tin vào bản thân mình, ta chỉ mong ngươi đừng đánh mất chính mình, đừng tưởng dựa vào thứ đó thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu không, rất dễ vẫn lạc"
Nghe vậy, khóe miệng Lục Duyên giật giật vài cái:
"Vì cái này sao?"
Cái tên thiểu năng, chỉ vì cái này mà lần trước đã giết hắn sao?
Lục Duyên có chút muốn đánh người.