Tư Thính Vũ đứng ở ngoài cửa, trừng to mắt, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, lại có chút khó hiểu.
Trời ạ?
Nha đầu Thanh Hòa này, lại dám to gan như thế sao?
Không phải chứ? Chắc là ta nghĩ sai thôi, có lẽ họ không làm loại chuyện đó đâu.
Tư Thính Vũ cảm thấy có lẽ hai người họ đang chơi trò gì đó thôi?
Tư Thính Vũ lắc đầu rỏi nói:
"Vậy bảo A Duyên cũng ra ngoài đi"
Lục Duyên không ngờ Lý Thanh Hòa lại nói thẳng vậy, hắn có hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Nghe Tư Thính Vũ nói vậy, Lý Thanh Hòa mỉm cười:
"Ta biết rồi"
Không lâu sau, Lục Duyên nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Lý Thanh Hòa nhướng mày với Lục Duyên và nói:
"Đạo sư của ngươi bảo ngươi nhanh chóng ra ngoài kìa"
Lục Duyên ra về bất lực:
"Ta cũng muốn đi tắm, cùng nhau tắm đi?"
Gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Hòa đột nhiên thay đổi, lộ ra một chút sợ hãi:
"Không được! Ngươi tắm trước đi!"
Nàng đẩy Lục Duyên ra khỏi giường.
Lục Duyên không nói nên lời:
"Tại sao?"
Lý Thanh Hòa trợn tròn mắt:
"Đừng lắm lời nữa, dù sao thì ngươi tắm trước đi!"
Lục Duyên bất lực gật đầu, rồi đi tắm rửa.
Nhìn thấy Lục Duyên vào phòng tắm, Lý Thanh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ là hơi lo lắng, lát nữa tắm chung với nhau rồi nếu như không kìm chế được, vậy thì nàng thật sự không chịu đựng nổi nữa.
Không lâu sau, Lý Thanh Hòa và Lục Duyên ra khỏi phòng, đến phòng khách, lúc này Dạ Dạ cũng đã xuống giường, bị mấy người vây xung quanh, Sương Nguyệt nở một nụ cười xấu xa, trêu chọc hỏi Dạ Dạ cảm giác trước đây thế nào.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Dạ Dạ vẫn thờ ơ như mọi khi, nàng miêu tả rất chi tiết cảm xúc trước đó, cuối cùng thì Sương Nguyệt, Amy và Vương Linh Linh đang ở bên cạnh lắng nghe đều bỗng chốc sững sờ.
Tư Thính Tuyết và Rebecca đều lộ ánh mắt không dám tin nhìn Dạ Dạ, không ngờ Dạ Dạ lại miêu tả thẳng thắn vậy, khiến họ không khôi kinh ngạc.
Chỉ có Tiểu Bạch vẫn điềm nhiên ngồi một bên, khi nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên về tò mò và mong đợi.
Lục Duyên nghe họ nói chuyện, trong lòng thấy có hơi buồn cười.
Quả nhiên, để đối phó với những người như Sương Nguyệt, vẫn phải để mấy người ngây ngô như Dạ Dạ mới thích hợp.
Nhìn thấy Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đi tới, mọi người đều nhìn sang.
Lục Duyên nhìn thấy trên nét mặt Dạ Dạ không còn vẻ mệt mỏi nữa, hắn mỉm cười.
Lý Thanh Hòa ưỡn vai, cố gắng kìm nén sự khó chịu của cơ thể:
"Được rồi, chúc mừng Dạ Dạ ghi được gen cấp thánh thôi"
Mắt Dạ Dạ sáng lên, nàng gật đầu lia lịa.
Quan hệ với A Duyên càng thêm thân thiết, lại còn có đồ ăn ngon, còn ghi được gen cấp thánh, Dạ Dạ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất của mình.
Cuộc ăn mừng kéo dài đến tận đêm khuya, Lý Thanh Hòa là người đầu tiên không chống cự được nữa, quay về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác cũng lần lượt quay về phòng riêng của mình.
Đương nhiên Lục Duyên cũng trở về phòng của hắn, hắn nằm xuống giường, suy nghĩ vài chuyện.
Bây giờ Dạ Dạ đã ghi lại gen xong rồi, những người khác thì tạm thời chẳng có ai cần ghi lại nữa, lúc này Lục Duyên cũng coi như là có thời gian rảnh rồi.
Hắn định sáng mai sẽ đi đến tầng dưới của Khởi Nguyên Chi địa.
Đi đến mấy khu vực đặc biệt mà trước đây tiến hóa lập phương cảm ứng được xem thử thế nào.
Điểm đến ngày mai, Lục Duyên dự định sẽ đến Mê Vụ sâm lâm.
Đặt mục tiêu xong, Lục Duyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Lục Duyên nói với đám người Lý Thanh Hòa về hành trình của mình, đám người Lý Thanh Hòa đương nhiên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Gần đây họ đang bận rộn tu luyện và dự định hoàn thành đột phá, chẳng hạn như Dạ Dạ đã đột phá thì cần luyện tập ám ảnh thánh giới mà mình thu hoạch được nhiều hơn nữa.
Bản thân họ cũng sẽ đi ra ngoài săn hung thú, không cần Lục Duyên phải quá lo lắng.
Lục Duyên tạm biệt mấy người, rồi đến đại sảnh dịch chuyển của Bạch Vân thành.
Sau khi dịch chuyển đến Bạch Vân thành, Lục Duyên nhìn lướt qua tấm bia đá ở khu vực trung tâm và nghĩ đến danh sách cấp thánh giả.
Bây giờ, hắn có thể đến bảng danh sách cấp thánh giả để vọt lên hạng nhất.
Nhưng đợi sau khi trở về từ Mê Vụ sâm lâm rồi tính.
Sau khi chuẩn bị cho mấy thứ liên quan xong xuôi, cơ thể Lục Duyên lập tức biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn xuất hiện phía trên khu rừng rộng lớn.
Cây cối trong rừng xanh tươi mơn mởn, Lục Duyên lơ lửng phía trên rừng cây, có thể thấy khu vực trung tâm dày đặc sương trắng bao vây, không thể nhìn rõ khung cảnh trong đó.
Mê Vụ sâm lâm.
Lục Duyên lộ ra vẻ hoài niệm, hắn vừa thức tỉnh không bao lâu thì đã đạt tới nhất giai, ra khỏi Sa Nham Thành, đi về phía thành trì có cấp bậc cao hơn.
Bây giờ nghĩ lại, thời gian thực cũng đã qua bốn năm rồi.
Bốn năm trong thời gian thực tương đương với khoảng bốn mươi tám năm ở Khởi Nguyên Chi địa.
Tuy không phải lúc nào Lục Duyên cũng ở Khởi Nguyên Chi địa, nhưng thời gian hắn ở Khởi Nguyên Chi Địa chắc cũng đã gần hai mươi năm rồi.
Có thể nói là đã trôi qua một khoảng thời gian khá lâu, khiến Lục Duyên có chút hoài niệm.
Đây là nơi lần đầu Lục Duyên gặp Amy, cũng là nơi mà hắn trở thành bạn của Dạ Dạ.
Đây cũng là nơi đầu tiên và duy nhất mà Lục Duyên chết.