Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 932: Nghi Thức.




Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Thính Tuyết cũng lộ ra chút tươi cười:

"Chúc mừng"

Rebecca cười hì hì bổ nhào vào người Lục Duyên, ôm chầm lấy hắn:

"Ta biết A Duyên lợi hại nhất mà!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Amy mang theo về bối rối. Nàng ấy cảm thấy dù mình rất vui khi Đại Lừa Gạt mạnh lên, nhưng vậy chắc chắn ông nội sẽ thúc ép nàng nhanh chóng để người ta bắt nạt.

Mặc dù trong khoảng thời gian này Vương Linh Linh luôn truyền thụ đủ loại kiến thức, nhưng nàng ấy cảm thấy mình vẫn mờ mịt, vẫn chưa kịp thích ứng.

Thật sự có chút muốn chạy trốn.

Trên khuôn miệng nhỏ của Dạ Dạ còn dính chút bơ trắng, thản nhiên nói:

"Chúng ta hãy ăn một bữa ngon để chúc mừng"

Tư Thính Vũ mỉm cười:

"Vậy hôm nay tụ tập ăn uống một bữa thật ngon, ta đi chuẩn bị cơm tối. Sương Nguyệt hỗ trợ"

Sương Nguyệt cười gật đầu:

"Đương nhiên có thể"

Dạ Dạ gật gật đầu, sau đó giọng nói lãnh đạm của nàng lại vang lên:

"Ừ ừ! Ta cũng đột phá, ngày mai còn có thể tiếp tục tụ họp ăn uống không?"

Nghe Dạ Dạ nói như thế, vốn dĩ bầu không khí đang sôi nổi thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

Lục Duyên cảm nhận rõ ràng thân thể Rebecca đang ôm hắn trở nên cứng đờ, Tư Thính Tuyết nhìn Dạ Dạ bằng ánh mắt kỳ lạ, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy lập tức ứng đỏ, dường như nàng ấy đang nghĩ đến việc gì đó.

Còn đám người Lý Thanh Hòa thì trợn mắt nhìn Dạ Dạ, cả người sững sờ lun rồi.

Người này tốt đấy, thinh thinh vậy mà đã đột phá rồi à?

Vậy không phải gen của nàng ấy đã được ghi lại rồi sao?

Bầu không khí đột nhiên im ắng hẳn, Lục Duyên nghi ngờ liếc mắt nhìn các nàng một cái:

"Các ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì"

Tư Thính Vũ khẽ lắc đầu, cười nói.

Tiểu Bạch thì nhìn Dạ Dạ bằng vẻ mặt mừng rỡ.

Không hổ là công chúa điện hạ nhà mình! Im im lặng lặng vậy mà lại đột phá.

Đây chẳng phải là đang dẫn trước mọi người một bước hay sao?

Chỉ mong công chúa điện hạ thành công, vậy nàng ấy là thị nữ thiếp thân của công chúa, có phải cũng sẽ tiến nhanh hơn hay không?

Ừm... Đây cũng là vì đế quốc Thiên Minh.

Tiểu Bạch thầm đắc ý trong lòng.

Dạ Dạ ngẩng đầu nhìn Lục Duyên, mở miệng nói:

"A Duyên, ngươi nói lúc nào đột phá chiến hoàng thì phải nói với ngươi"

Lục Duyên gật đầu:

"Ừ, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho ngươi gen siêu phàm có cấp bậc cao hơn nữa"

"Ừm?

Dạ Dạ không phản đối, sau đó nàng nói đầy mong đợi:

"Có thể ăn món ngon gì không?"

Đám người nghe vậy thì hoàn hồn, Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt liếc qua Dạ Dạ bằng ánh mắt cổ quái, sau đó Tư Thính Vũ cất tiếng:

"Ta và Sương Nguyệt đi nấu"

Lúc liên hoan, mọi người đều ăn uống không ít rượu ngon và món ngon, chơi đùa đến tận đêm khuya.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau Lục Duyên đi tới trước cửa phòng Dạ Dạ, ngày vào lúc hắn định gõ cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về vị trí chỗ rẽ trên hành lang, sắc mặt có chút kỳ lạ.

Bởi vì hắn cảm nhận được bốn đạo khí tức ở vị trí kia.

Là bốn người Lý Thanh Hòa, Sương Nguyệt, Vương Linh Linh và Amy.

Lục Duyên nghi ngờ liếc mắt nhìn qua, bốn cái người này lén lút trốn ở đó làm gì?

Nhưng hắn cũng không quá để ý, trực tiếp gõ của phòng Dạ Dạ, chẳng mấy chốc cửa được mở ra, là Tiểu Bạch mở cửa.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, khuôn mặt chững chạc đàng hoàng của Tiểu Bạch lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

"Lục công tử, ngươi tới rồi"

"Ừ, Dạ Dạ đâu?"

"Công chúa điện hạ đợi ngài ở trong phòng"

Tiểu Bạch vừa cười nói vừa nghiêng người tránh ra, để cho Lục Duyên đi vào bên trong.

Trong phòng, Dạ Dạ đang ngồi ở mép giường, đôi mắt hờ hững nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ cái gì, dựa vào sự hiểu biết của Lục Duyên về Dạ Dạ thì có lẽ nàng đang ngẩn người.

Khi thấy Lục Duyên đi vào, nàng lập tức lấy lại tinh thần rồi cười nói với Lục Duyên:

"A Duyên, ngươi đến rồi"

"Ừ. Chuẩn bị xong rồi?"

Lục Duyên cười hỏi.

Dạ Dạ gật đầu:

"Ừm"

Lúc này Tiểu Bạch đã đóng cửa phòng lại.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ấy là nụ cười mờ ám, mở miệng nói:

"Công chúa điện hạ, Lục công tử, ta canh cửa ở bên ngoài giúp các ngươi, hai người ghi lại gen ở phòng tắm sao?"

Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của nàng ấy kìa.

Lục Duyên:

...

Hắn bày ra về mặt khó hiểu, cứ cảm thấy hình như Tiểu Bạch hiểu lầm gì về hắn thì phải?

Sao hắn nghe ý của Tiểu Bạch cứ như bọn họ làm chuyện gì không thể cho người khác biết vậy?

Chẳng phải chỉ là ghi lại một cái gen mà thôi hay sao?

Hắn cũng không phải người xấu gì!

Lục Duyên cảm thấy thanh danh của mình đã bị tổn hại.

Lúc này, Dạ Dạ quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch và nói:

"Tiểu Bạch, ngươi ở bên ngoài hộ pháp đi"

Nụ cười của Tiểu Bạch cứng đờ:

Mưa Nàng ấy nhìn công chúa điện hạ nhà mình bằng ánh mắt không dám tin.

Công chúa điện hạ, ta hết lòng hết dạ vì ngài mà ngài còn không cho ta cơ hội được xem ư? !

Rõ ràng nàng ấy chỉ định đứng ở bên cạnh quan sát chút thôi, đương nhiên sẽ không tham dự vào, không nghĩ tới thế mà công chúa điện hạ cũng không đồng ý.

Tiểu Bạch cảm thấy tim thật mệt, cuối cùng vẫn tính sai.

Nàng cúi đầu ra khỏi phòng với về mất mát, trông vô cùng đáng thương.

Lục Duyên lại không thấy đồng cảm chút nào, người này nghĩ gì trong đầu vậy?

Trông thì đứng đắn, không ngờ là trong đầu toàn một đống chuyện không đâu.

Lục Duyên quay đầu nhìn về phía Dạ Dạ, cười khẽ rồi nói:

"Dạ Dạ định ghi lại gen ở đâu?"

Dạ Dạ suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói:

"Nghe mấy người Tiểu Tuyết nói, các nàng đều ghi lại gen ở trong bồn tắm, đây là nghi thức tất yếu"

Lục Duyên: "…"