Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 9: Hấp Thu Linh Khí




Lục Duyên có chút ngạc nhiên mà nhìn hạt linh khí lơ lửng trong ý thức, sau khi trầm mặc một lúc, hắn cẩn thận từng li từng tí mà hấp thu linh khí theo phương pháp của thuật dẫn dắt linh khí.

Kết quả là, tất cả linh khí giống như bị nam châm hút lấy, chúng bay thẳng về phía Lục Duyên một cách khác thường rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Bên trong ý thức của hắn, linh khí xuyên qua màn sương mù màu trắng, dung nhập vào cấu trúc hình xoắn ốc của gen.

Ánh sáng do chuỗi gen xoắn ốc phát ra vốn ảm đạm, nhưng sau khi dung nhập ánh sáng kia dần dần trở nên chói mắt hơn.

Theo sự sáng lên của gen, Lục Duyên bắt đầu cảm thấy thân thể mình trở nên vô cùng ấm áp, vị trí ấn đường có chút trướng lên, tinh thần dường như càng lúc càng tốt.

Cảm thụ này khiến cho trong lòng Lục Duyên đầy kinh ngạc vui mừng.

Dựa vào biểu hiện hiện tại, linh khí tôi luyện gen, còn gen thì tu bổ cho tinh thần và thân thể.

Đây chắc là một điều tốt.

Vấn đề là hình như tốc độ hấp thu linh khí của hắn nhanh hơn rất nhiều so với trong giới thiệu của thuật dẫn dắt linh khí kia?

Trong giới thiệu của thuật dẫn dắt linh khí, thông thường người có thiên phú tốt sẽ cần ba đến năm ngày để hoàn thành quá trình này, thiên phú bình thường thì mất khoảng mười ngày nửa tháng.

Còn hắn chỉ nhắm mắt đã thành công rồi, này là thiên phú gì đây?

Chẳng lẽ là do khối lập phương này tiến hóa chăng?

Lục Duyên nhìn khối lập phương màu xanh nhạt đang xoay tròn, tâm trạng vui sướng.

Không hổ là hắn!

Đúng lúc này, ý thức Lục Duyên đột nhiên căng lên, tách ra một khoảng không gian nhỏ.

Khoảng không gian này vốn chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng lại liên tục hấp thu linh khí, càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, không gian này lớn thành một hình lập phương có dung tích khoảng một mét khối.

Tuy rằng không gian nhỏ không có thứ gì, nhưng Lục Duyên có thể cảm nhận được bản thân hắn có liên hệ với không gian nhỏ này.

Trong tiềm thức hắn đã nhận ra không gian này là gì.

Đây chẳng phải là thứ mà bài post lúc trước nói sao, sau khi hấp thu linh khí, có thể mở ra không gian của chiến sĩ gen?

Tuy nhiên, dựa theo cách nói của bài viết kia, hình như không gian này rất khó để mở ra.

Lục Duyên hoàn toàn không ngờ rằng hắn có thế dễ dàng mở ra như vậy, mọi chuyện vô cùng suôn sẻ.

Chỉ là không gian này hơi nhỏ.

Khi không gian ngừng lớn, Lục Duyên mở mắt.

Hắn nhìn những tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, nhịn không được mà sợ run.

Hắn mở di động, nhìn lướt qua.

6: 34

Đã sáng rồi ư?

Rõ ràng hắn cảm thấy chỉ mới qua vài tiếng thôi mà, không ngờ là đã lâu như vậy.

Thế nhưng tinh thần hắn vẫn rất tốt, còn tốt hơn cả được ngủ ngon.

Đây là tác dụng của linh khí sao?

Khá lợi hại nha.

Lục Duyên rời giường, rửa mặt xong thì ra khỏi phòng.

Vừa mới mở cửa, Lục Duyên đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đỏ bó sát người, trang điểm tinh xảo, diện mạo không tệ, còn có một đôi mắt to đẹp sáng ngời mở cửa chính mà đến.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, người phụ nữ nhoẻn miệng cười:

“Em trai Lục Duyên, phải đi học hả?”

Lục Duyên gật đầu:

“Ừm, chị Thanh Hòa, vừa tan tầm à? Vất vả rồi.”

“Ha ha, ta có mua dư mấy cái banh bao, ngươi cầm rồi ăn trên đường nhé?”

Lý Thanh Hòa cười nhẹ, nhấc cái túi bánh bao lên.

Trong lòng Lục Duyên ấm áp, hắn cười nói:

“Ngày nào chị Thanh Hòa cũng mua dư nhỉ.”

Một năm trước, Lục Duyên chuyển ra khỏi cô nhi viện rồi dọn đến đây.

Lý Thanh Hòa dọn đến đây sớm hơn Lục Duyên, một cô gái nhỏ yếu ớt không có sức lực ở một mình trong khu ổ chuột này, đương nhiên sẽ vô cùng vất vả.

Vì cuộc sống, gần như chuyện gì cũng phải trả giá.

Chẳng qua, đối với Lục Duyên, Lý Thanh Hòa cũng giống như một người chị tốt hay quan tâm chăm sóc hắn vậy.

Trong trí nhớ của nguyên thân, sau khi biết Lục Duyên là cô nhi, phí sinh hoạt hàng tháng rất thấp thì mỗi buổi sáng Lý Thanh Hòa đều mua nhiều đồ ăn sáng hơn để cho Lục Duyên.

Cũng thường xuyên nói với Lục Duyên những việc cần chú ý trong khu này, cái gì cần phải tránh né, cái gì không thể đụng vào.

Nếu không có Lý Thanh Hòa, chắc Lục Duyên không thể sống đến bây giờ.

Sau khi trở thành cô nhi, nàng là một trong số ít người khiến cho Lục Duyên cảm thấy ấm ấp.

Nguyên thân vẫn luôn muốn giúp đỡ Lý Thanh Hòa, đáng tiếc đến ngay bản thân hắn ta còn lo chưa xong chứ nói gì đến việc giúp đỡ người khác.

Bỗng Lục Duyên nghĩ, hiện tại hắn đã là chiến sĩ gen, không bao lâu nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này, đến lúc đó cũng có thể giúp Lý Thanh Hòa ít việc, tìm một công việc tốt cho cô, rồi đưa nàng cùng rời khỏi chỗ hỗn loạn này.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lục Duyên, Lý Thanh Hòa ngẩn ra, nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt kỳ quái.

Lục Duyên có chút nghi ngờ:

“Sao vậy?”