Lý Thanh Hòa cười nói:
“Chỉ là cảm thấy hình như em trai Lục Duyên có chút khác, hôm qua ngươi không cười như vậy.”
Lục Duyên giật mình, nhận ra bản thân có sự thay đổi hơi lớn.
Mà Lý Thanh Hòa là người sống ở khu ổ chuột, có hiểu biết phong phú, chỉ e là rất nhạy cảm với vấn đề này.
Hắn cười nói:
“Thật ra là có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì?”
“Hôm qua ta thức tỉnh gen chiến sĩ. Ta cảm thấy cuộc đời của mình có lẽ sẽ khác đi nên định thay đổi đôi chút.”
Lý Thanh Hòa nghe vậy thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc vui mừng mà cười.
Nàng tiến lên vỗ vai Lục Duyên:
“Chúc mừng em trai Lục Duyên nhé! Về sau ngươi chính là nhân vật lớn rồi!”
“Bây giờ còn chưa thể nói chắc vậy đâu, chỉ có điều về sau không phải ở khu ổ chuột nữa là được.”
“Ừ, rời khỏi nơi này đúng là điều rất tốt.”
Lý Thanh Hòa gật đầu liên tục.
Lục Duyên nhìn Lý Thanh Hòa, cười nói:
“Chị Thanh Hòa, đến lúc đó ta sẽ tìm công việc tốt cho ngươi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Lý Thanh Hòa ngẩn ra, lấy một bao thuốc lá từ trong ngực, thành thạo lấy một điếu, châm lửa, hút một hơi.
Tay trái nắm tay phải, thổi ra một làn khói trắng, nàng mỉm cười mà nhìn Lục Duyên nói:
“Sao? Không chê chị à?”
Lục Duyên nghiêm mặt nói:
“Ai đối xử tốt với ta, ai đối xử không tốt với ta, trong lòng ta đều nhớ rõ. Chị Thanh Hòa là người duy nhất ở đây đối xử tốt với ta.”
Lục Duyên kế thừa được ký ức của nguyên thân, tuy rằng hắn không có ý gì với Lý Thanh Hòa, nhưng cũng đối xử với Lý Thanh Hòa nhưng người chị đã quan tâm chăm sóc hắn.
Có thể giúp thì đương nhiên hắn sẽ giúp.
Lý Thanh Hòa im lặng một lúc, sau đó cười cười mà nghịch tóc Lục Duyên:
“Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, đến lúc đó rồi nói sau. Ngươi lấy bánh bao trước rồi đi học đi, đừng đến muộn, ta không biết gì về chiến sĩ gen cả, ngươi tự lo liệu nhé, an toàn là trên hết.”
“Vậy ta đi trước đây.”
Lục Duyên bất đắc dĩ để Lý Thanh Hòa vò loạn tóc, tay cầm hai cái banh bao, đi ra ngoài.
Lý Thanh Hòa nhìn cửa phòng đóng chặt, im lặng một lúc rồi vươn tay dập điếu thuốc, cắn miếng bánh bao.
Nàng đi đến trước cửa phòng Lục Duyên, đứng một lúc, nàng nheo đôi mắt to sáng lại, bước xuyên qua cửa, đi vào trong phòng của Lục Duyên, từ đầu đến cuối cánh cửa vẫn đóng chặt.
Lý Thanh Hòa cắn một miếng bánh bao, nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thoáng quá chiếc laptop đã cũ và kế hoạch chuẩn bị ba bước tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa để trên bàn học của Lục Duyên.
Nàng nhìn qua một cái, cười nói.
“Em trai quái gở cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ.”
Nàng lắc đầu, lại bước xuyên qua cửa phòng trở về phòng khách, sau đó vừa ăn bánh bao vừa đi về phòng mình.
...
Thật ra Lục Duyên không đi học.
Tuy rằng nguyên thân quái gở nhưng đầu óc không tệ lắm, thành tích các môn văn hóa đều dẫn đầu.
Không hổ là đời trước của hắn mà!
Lục Duyên không cần lo lắng về các môn văn hóa nên hắn đã xin phép chủ nhiệm, dự định thời gian tiếp theo này đều tập trung thăng cấp chiến sĩ gen.
Chủ nhiệm lớp đương nhiên có thể hiểu được điều này, không nói hai lời bèn trực tiếp đồng ý.
Trong hai tháng tới, Lục Duyên có thể không đi học bất cứ lúc nào.
Hôm nay hắn muốn đi đến trung tâm thương mại.
Không sai, hắn phải chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho lần mạo hiểm tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa này.
Cái gọi là có thức ăn trong tay thì trong lòng không hoảng, cũng giống như có tiền trong tay thì trong lòng không hoảng vậy.
Tay cầm tấm thẻ có hơn 5000, Lục Duyên như có cả thế giới, ngay cả tư thế đi đường cũng có chút kiêu ngạo.
Lục Duyên mặc đồng phục, cũng là bộ quần áo tốt nhất của hắn mà bước vào trung tâm thương mại, bắt đầu mua sắm.
Giá trị của tờ tiền phong đỏ này còn giá trị hơn nhân dân tệ mà người gặp người thích ở kiếp trươc, thật ra thì cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Thực ra 5000 cũng không tính là quá nhiều.
May mà Lục Duyên chỉ mua một ít vật phẩm bình thường.
Bánh quy đóng gói, bánh mì ăn chắc bụng, nước đóng chai.
Thuốc chống côn trùng, chất khử mùi... những thứ cần thiết cho dã ngoại.
Vốn dĩ Lục Duyên định mua thêm một túi ngủ và lều trại, nhưng ngẫm lại thì hắn cũng chỉ đi có 24 giờ, có thể thức thì thức.
Ngủ là để cho người chết, khi nào còn sống thì ngủ bù lại.
Nhưng mà nhiêu đây thôi cũng đã tốn chừng 1000 rồi.
Cuối cùng, trong tay Lục Duyên chỉ còn lại 4000 thôi.
Cầm số tiền này, Lục Duyên đi đến chỗ bán vũ khí kim loại trong trung tâm thương mại.
Khi Lục Duyên ra khỏi cửa hàng vũ khí, cả người hắn đều hoảng hốt.
Giờ này, trong không gian chiến sĩ của hắn có một thanh kiếm lớn, dài một mét năm, thân kiếm tối đen, ánh sáng lạnh lập lóe.
Kiếm hợp kim màu đen A1.
Trang bị hợp kim cấp thấp nhất, đã tốn của Lục Duyên 3700.
Đây là giá mà Lục Duyên cò kè mặc cả mãi mới mua được.
Nghĩa là, nó có giá 3900 được bớt 200!