Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 885: Dự Báo.




Trong cảnh tượng được Lục Duyên dự báo, phía trên một khu rừng rộng lớn có hai vết nứt không gian bị xé toạc ra, ngọn lửa màu xanh chút xuống, những sinh vật có hình dạng con người mặc áo choàng màu xanh lao ra khỏi vết nứt không gian, không ngừng dị hoá hung thú, tạo thành ngọn nguồn dị hoá, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.

Vòng vận mệnh trong mắt Lục Duyên dần dần biến mất, cảnh tượng được dự báo cũng theo đó mà mất đi.

Hắn không khỏi nhíu mày, lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc.

Mấy người mà mặc áo choàng xanh kia không phải là người của giáo đoàn Thiên Tai sao?

Sao lại có nhiều người của giáo đoàn Thiên Tai xuất hiện như vậy?

Hai vết nứt không gian, đã có khoảng hai mươi ba mươi thành viên của giáo đoàn Thiên Tai đi ra.

Điều đầu tiên Lục Duyên nghĩ đến đó là vết nứt không gian mà trước kia hắn gặp trong rừng rậm Hắc Dạ.

Có thể thấy, vết nứt không gian mà lần này Lục Duyên dự báo thấy cũng giống với vết nứt không gian ở rừng rậm Hắc Dạ trước đó.

Quả nhiên, giáo đoàn Thiên Tai đó đã có thể ổn định đi từ bên ngoài vào tầng trên của Khởi Nguyên Chi địa rồi sao?

Cũng không biết chúng làm được bằng cách nào.

Trong lòng Lục Duyên có chút nặng nề, nhưng cũng không quá lo lắng.

Với thực lực hiện tại của mình, hắn có thể dễ dàng phá hủy hai vết nứt không gian.

Nhân tiện còn có thể thu thập một chút khí tức không xác định, nhanh chóng để khối lập phương tiến hóa bước vào lần lột xác tiếp theo.

Hơn nữa, nếu như giải quyết xong vết nứt không gian giống như lần trước, có lẽ cũng có thể có hơn một trăm vạn công huân nhỉ?

Thêm mấy cái nữa thì hắn có thể mua được kỹ năng chiến đấu ngưng thời gian đó rồi.

Vấn đề bây giờ là, Lục Duyên không biết vị trí xuất hiện vết nứt không gian nằm ở đâu.

Có điều, chuyện này cũng không làm khó được Lục Duyên.

Hắn có cách tìm đường đặc biệt.

Lục Duyên đứng dậy, biến mất trong phòng trọng lực, đến một mảnh đất trong bên ngoài Bổ Thiên thành.

Sau đó, hắn tiện tay lấy trọng kiếm của mình ra, trong mắt hiện lên vòng tròn đen trắng nối tiếp nhau.

Là vòng vận mệnh, may mắn.

Linh lực của Lục Duyên dâng trào, tự thêm cho mình một hiệu quả may mắn rồi lẩm bẩm trong lòng tìm được vị trí trong cảnh tượng được dự báo trước đó vừa lẩm bẩm vừa tung trọng kiếm trong tay ra.

Trọng kiếm xoay tròn trong không trung, một lúc sau rơi xuống đất, mũi kiếm chỉ về hướng bắc.

Lục Duyên hài lòng gật đầu:

"Chắc là hướng bắc rồi"

Cách tìm đường này được Lục Duyên gọi là phép tìm đường may mắn.

Sau khi có được những điều may mắn do vòng vận mệnh mang lại thì không cần phải lo lắng sẽ lạc đường nữa, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường chính xác.

Lục Duyên nhặt trọng kiếm lên rồi liền biến mất khỏi mảnh đất trống.

Khắp dọc đường, Lục Duyên không ngừng sử dụng phép tìm đường may mắn, không phải để xác nhận phương hướng, mà là để xác nhận khoảng cách.

Dù sao Lục Duyên cũng sử dụng thuật di chuyển không gian, không cẩn thận có thể sẽ đi chuyển quá mức.

Không bao lâu sau, Lục Duyên đã nhìn thấy một khu rừng rậm quen thuộc.

Trong rừng rậm có tiếng gầm gừ của cự thú, tiếng chiến đấu ầm vang thỉnh thoảng lại từ xa vọng đến, Lục Duyên thậm chí còn cảm nhận được khí tức của cường giả cấp thánh từ tận trong rừng sâu.

Khu vực này cách rất xa Bổ Thiên thành, hung thú trong đó cũng có thực lực rất mạnh.

Hơn nữa, còn có rất nhiều hung thú dị hoá.

Lục Duyên lơ lửng trên không trung, hắn nhìn xung quanh, đối chiếu với cảnh tượng được dự báo trước đó, định xác nhận vị trí trước.

Đúng lúc này, một tiếng gầm cuồng bạo vang lên, khí tức đáng sợ dâng trào, một con hung thú trên lưng mọc hai đôi cánh dơi, trên người đều là gai nhọn, trông rất dữ tợn xông ra từ một ngọn đồi gần đó, khắp người có khí tức quỷ dị màu xanh xám, nhào về phía Lục Duyên.

Đây là một con hung thú dị hoá miễn cưỡng đạt đến cấp thánh.

Lục Duyên liếc nhìn nó, trên đỉnh đầu con hung thú dị hoá này xuất hiện một lưỡi liềm màu xám trắng, lưỡi liềm xoẹt qua, hung thú dị hoá đột nhiên bất động, cơ thể mất đi sức sống, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Lục Duyên không nhịn được mà cảm thán, lưỡi liềm tử thần dùng tốt thật.

Sau khi giết chết con hung thú dị hoá cấp thánh này, Lục Duyên quay đầu liếc nhìn về hướng rừng rậm rồi thu ánh mắt lại, bay sang những khu vực khác, vết nứt không gian trước đó không phải xuất hiện ở khu vực này.

Ít nhất lúc đó Lục Duyên không nhìn thấy ngọn đồi nào trong cảnh tượng được dự báo.

Sau khi Lục Duyên rời khỏi, mấy chiến đế có làn da màu tím, mọc một cái sừng trong rừng rậm mới run rẩy bay ra khỏi đó.

Họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt vẫn còn về kinh hãi.

"Người trước đó rốt cuộc là ai? !"

Một nữ chiến đế trông khá xinh đẹp trong số đó giọng nói có hơi run rẩy, vẫn còn một chút hoảng sợ.

Một người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh cũng ngơ ngác lắc đầu:

"Không biết nữa! Con thú ly cốt đó là hung thú dị hoá cấp thánh! Thế mà lại chết như vậy! Người đó chắc chắn là một chiến thánh cấp cao, thậm chí còn có thể là cường giả cấp thần! Ngươi không nhìn thấy hắn đã phát hiện ra chúng ta sao? Chỉ là hắn không thèm quan tâm đến chúng ta thôi"