Lục Duyên cảm nhận được khí lạnh thì trong lòng lộp bộp một cái, hắn lại không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi.
Lục Duyên vội càng ho một tiếng rồi nói:
"Yên tâm đi, cho dù bằng phẳng thì ta vẫn thích..."
Lục Duyên còn chưa nói hết câu thì một cái băng thương đã được bắn qua đây, hắn vội vã ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Thính Tuyết bằng vẻ mặt vô tội.
Gương mặt xinh đẹp của Tư Thính Tuyết đỏ bừng đây giận dữ và xấu hổ, khuôn mặt hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng ngày thường.
„Ngươi còn nói cái đó nữa thì ta sẽ giết ngươi! Sau đó tự sát!"
"'Ta vừa nói cái gì? Hình như ta bị mất trí nhớ rồi"
Trong mắt Lục Duyên hiện ra một mảnh mờ mịt.
Tư Thính Tuyết lại sững sờ, sau đó khóe miệng giật giật vài cái, chỉ có thể bất đắc dĩ lườm Lục Duyên.
Nàng nhìn sang chỗ khác rồi mới nói tiếp:
". Hiện tại thân thể ta còn chưa khôi phục, ngươi tắm cho ta"
Lục Duyên:
... ?.
Hắn bị sốc vì lời kia, lại nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng:
". Được rồi, giao cho ta!"
.. Đã lược bỏ mấy vạn chữ...
Sáng sớm hôm sau, Lục Duyên liếc nhìn Tư Thính Tuyết còn đang nghỉ ngơi cùng với khuôn mặt hơi mệt mỏi của nàng mà khóe miệng hơi cong lên, tiếp tục im lặng nhìn khuôn mặt không tì vết của Tư Thính Tuyết.
Một lát sau, lông mi của Tư Thính Tuyết hơi rung động, sau đó nàng từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt của Lục Duyên khiến Tư Thính Tuyết sững sờ, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, nàng vươn tay đẩy Lục Duyên như thể muốn đẩy Lục Duyên xuống giường.
".. NÑgươi mau đi ra"
Lục Duyên:
...
Người nào đó có chút mờ mịt, đây là cái quỷ gì?
X xong không nhìn mặt nữa?
Không đúng, rõ ràng hắn mới là nam mà?
Alo, có phải là ngược rồi đúng không? !
Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội khi bị Tư Thính Tuyết đẩy xuống giường, sau đó còn nói:
"Hôm nay ngươi nghỉ ngơi chút đi, hôm qua hơi..."
"Ngươi còn nói nữa!"
Lục Duyên chưa nói xong thì Tư Thính Tuyết đã liếc mắt nhìn rồi đạp hắn một cái, sau đó mới khẽ nói:
"Ta vừa ghi lại gen siêu phàm cấp đế, đúng là hơi mệt... Nên ta nghỉ ngơi một ngày"
Lục Duyên nghe vậy thì lườm một cái, nhưng cũng không vạch trần cái cớ của Tư Thính Tuyết, chỉ nói:
"Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa ta mang bữa sáng tới đây cho ngươi"
Tư Thính Tuyết kéo chăn trùm lên cả đầu, lí nhí nói với giọng điệu hơi rầu rĩ:
"Ta không ăn"
". Không cần bồi bổ?"
Lục Duyên hơi nghi hoặc mà nhìn cái cục chăn nhô lên kia, hôm qua nàng cũng không mấy dễ chịu.
Không phải Lục Duyên khoe khoang, nhưng suy cho cùng thì thể lực của hắn và Tư Thính Tuyết có sự chênh lệch rất lớn, nếu như không phải hắn kiềm chế thì có lẽ Tư Thính Tuyết đã không sống nổi nữa.
Tư Thính Tuyết thoáng im lặng, sau đó giọng nói cực kỳ tức giận vang lên:
"Không cần"
Lục Duyên gật đầu, hình như nghĩ đến cái gì đó nên nói tiếp:
"Có muốn thay ga giường không?"
"Xéo mau!"
Lục Duyên cảm nhận được sát khí, thân thể hơi chấn động rồi vội càng chuồn lẹ.
Lục Duyên rửa mặt xong thì mở cửa đi ra, lập tức nhìn thấy Rebecca đang đứng thẳng ở cạnh cửa.
Lục Duyên:
sạn Hắn liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Rebecca, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
Cô gái này... Chẳng lẽ lại nghe lén? !
E rằng không thích hợp lắm? !
Về mặt Lục Duyên đẩy mờ mịt.
Rebecca nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của Lục Duyên thì vội vàng giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, vừa làm ra động tác chớ lên tiếng với Lục Duyên vừa truyền âm đến:
"A Duyên A Duyên! Đừng lên tiếng! Nếu không thì Tiểu Tuyết sẽ giết ta mất!"
Nàng vừa nói vừa nhìn vào trong phòng với vẻ sợ hãi.
Khóe miệng Lục Duyên bỗng giật giật vài cái.
Khá lắm, sợ chết như vậy mà ngươi còn dám làm?
Thế mà dám nghe lén...
Cũng không đúng, hôm qua Lục Duyên không cảm nhận được có người ở cạnh cửa, chẳng lẽ là vì buổi sáng hôm nay nàng mới đến đây?
Lục Duyên liếc nhìn Rebecca rồi lại nhìn vào trong phòng, sau đó bước ra ngoài, xoay người và đóng cửa lại.
Hắn đi cùng Rebecca đến tiểu viện, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Rebecca với vẻ mặt cổ quái.
"Sao ngươi lại đứng ở cửa?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Rebecca đồ bừng, ánh mắt nhìn về phía Lục Duyên có chút kỳ lạ, giọng điệu nói chuyện chứa chút oán trách:
", Ai bảo các ngươi lớn tiếng như vậy?"
Lục Duyên:
uoa2n Hắn có thể thanh mình cho mình, người lớn tiếng không phải là hắn đâu.
Đồng thời Lục Duyên cũng hiểu rồi, lần sau hắn phải lợi dụng Không Gian Chi lực rồi tạo ra một không gian phong bế nhỏ mới được.
Lần đầu tiên nên hắn không có nghĩ đến cái này.
Cũng may da mặt của Lục Duyên dày, hắn vội ho một tiếng rồi cất giọng nói:
"Hóa ra là vì nguyên nhân này... Cho nên mới sáng sớm mà ngươi đã muốn đến xem tình hình một chút?"
Rebecca chớp chớp mắt, hơi xấu hổ mà dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Lục Duyên với ánh mắt hiếu kỳ:
", „Đó là cảm giác gì?"
Lục Duyên:
....
Hắn cảm thấy người này có chút không thích hợp.
Lục Duyên lập tức trợn mắt liếc Rebecca:
"Chờ ngươi ghỉ lại gen thì nói tiếp, Thính Tuyết đã ghi lại gen siêu phàm cấp đế"
Nghe hắn nói thế, Rebecca cũng nghiêm túc lên rồi trịnh trọng gật đầu:
"Ta cũng muốn thử một chút, A Duyên ngươi cũng phải hộ pháp cho ta đó"
"Đương nhiên"
Lục Duyên tươi cười đáp.