Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 858: Hơi Băng.




Thời gian dần trôi, tiếng rên hừ hừ của Tư Thính Tuyết dần dần trở nên càng lúc càng đau khổ, thậm chí phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tuy rằng Lục Duyên có thể khôi phục vết thương của Tư Thính Tuyết, nhưng nỗi đau của nàng vẫn tồn tại, cần bản thân nàng tự chịu đựng.

Lục Duyên nhìn Tư Thính Tuyết đau đớn đến mức không giữ được tư thế ngồi, cả người nằm trong bồn tắm, trong mắt hắn hiện lên về thương xót nhưng cũng không có cách gì.

Đối với nỗi đau xuất phát từ bản thân do tiến hóa gen, Lục Duyên cũng không thể làm gì.

Thời gian dần trôi, sau một hồi lâu, tiếng kêu thảm thiết của Tư Thính Tuyết dần dần yếu đi rất nhiều, tốc độ xuất hiện vết thương trên người nàng cũng không ngừng chậm dần.

Đã sắp kết thúc rồi.

Lục Duyên nhướn mày, nở nụ cười mỉm, vui mừng thay Tư Thính Tuyết, hiển nhiên, nàng xem như đã an toàn vượt qua.

Đương nhiên, dù đến lúc đó cơ thể của nàng hoàn toàn tan vỡ, chỉ cần tinh thần không chết, Lục Duyên cũng có thể cứu nàng thông qua ban ơn sinh mệnh.

Nhưng đến lúc đó gen cấp Đế vốn chưa ghi lại hoàn tất liệu có tiếp tục hay không, Lục Duyên cũng không biết rõ.

Đương nhiên bây giờ thuận lợi như vậy là quá tốt rồi.

Một lúc sau, Tư Thính Tuyết không kêu thảm thiết nữa, trên người cũng không xuất hiện vết thương nữa, xung quanh người có từng luông khí tức băng sương dày đặc tràn ra, cả người nàng được băng sương bao phủ bên trong, khí tức cường mạnh hơn trước không ít.

Lục Duyên khẽ cau mày, nhìn Tư Thính Tuyết.

Trước đó chỉ là cửa ải thứ nhất thôi, tiếp sau đây còn phải đối phó với tàn hồn hung thú cấp Vương có huyết mạch cấp Đế.

Nhưng Lục Duyên rất có lòng tin với Tư Thính Tuyết, dù sao bây giờ nàng đã ghi lại hai vũ khí gen cấp Đế, lại thêm sự nâng cao có được sau khi ghi lại gen, đối phó với một tàn hồn không hề có trí tuệ, có lẽ không vấn đề gì.

Lục Duyên yên lặng chờ đợi.

Thời gian dần trôi, Tư Thính Tuyết được băng sương bao phủ mấy ngày, Lục Duyên vẫn luôn yên lặng trông chừng bên cạnh.

Lục Duyên cũng có chút cảm thán, chiến sĩ gen bình thường khác với hắn, gen mà hắn ghi lại yếu hơn rất nhiều so với thực lực của bản thân hắn, mỗi lần đều trực tiếp giết chết.

Còn đối với chiến sĩ gen bình thường, tàn hồn gen là một cửa ải vô cùng khó khăn.

Muốn đi được xa hơn thì cần ghi lại gen siêu phàm mạnh hơn, nhưng tàn hồn trong gen siêu phàm mạnh hơn lại nguy hiểm hơn.

Nếu muốn không nguy hiểm như vậy, thì gen siêu phàm lại không đủ mạnh, điều này dẫn đến số lượng chiến sĩ gen có thực lực càng cao càng ngày càng ít.

Đúng lúc Lục Duyên cảm thán trong lòng, băng sương trên người Tư Thính Tuyết xuất hiện từng vết nứt.

Sau đó, băng sương đột nhiên hóa thành sương mù đóng băng, sương mù đóng băng trắng nhạt tràn ngập khắp phòng tắm, Tư Thính Tuyết chậm rãi mở mắt, trong con ngươi màu xanh biếc hiện lên hào quang màu xanh sẫm.

"Thế nào rồi? Không sao chứ?"

Lục Duyên nhìn về phía Tư Thính Tuyết mà nói.

Ánh mắt mờ mịt của Tư Thính Tuyết dần khôi phục lại, chỉ thấy trong mắt nàng ấy lóe lên vẻ sợ hãi, cất giọng nói:

"Cũng may có ngươi, nếu không e là về sau ta cũng không thể khôi phục"

Đến lúc gian nan nhất trong quá trình ghi lại gen, Tư Thính Tuyết thậm chí đã sắp mất đi ý thức, tốc độ nứt toạc của thân thể nàng ấy thực sự khó mà có thể tưởng tượng được. Nếu như không có năng lực trị liệu cường đại thì không thể nào ngăn việc thân thể nứt toạc lại.

Tư Thính Tuyết cũng nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản về việc ghi lại gen siêu phàm cấp đế, nếu như không có Lục Duyên ở đây thì có lẽ nàng ấy đã chết rồi.

Nghĩ đến đây, Tư Thính Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Lục Duyên, trong đôi mắt ánh lên một tia dịu đàng.

Lục Duyên nghe thấy lời kia của Tư Thính Tuyết thì cười khẽ:

"Chẳng phải ta đã nói sẽ làm hộ pháp cho ngươi à? Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng làm gì!

Tư Thính Tuyết gật nhẹ một cái:

"Ừm"

Sau đó, thân thể Tư Thính Tuyết bỗng cứng nhắc khi nàng ấy nhận ra mình đang đối mặt chính diện với Lục Duyên, vì vào những phút cuối khi ghi lại gen, nàng ấy giãy dụa lộn xộn nên đã không duy trì được tư thế ngôi từ lâu.

Gương mặt xinh đẹp của Tư Thính Tuyết cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Duyên hơi có vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

"Nhìn đủ rồi?"

Lục Duyên sững sờ, lại nhìn thoáng qua vết máu trên người Tư Thính Tuyết rồi vội ho một tiếng.

"Cơ bản toàn là máu, không thấy gì đâu"

Lúc này Tư Thính Tuyết mới phản ứng lại, khi nhìn thấy vết máu trên thân thể mình thì cũng thấy toàn thân tê rần, nàng ấy hoàn toàn không muốn Lục Duyên nhìn thấy đáng vẻ thảm hại này của mình.

Tư Thính Tuyết cảm thấy xấu hổ sắp chết rồi, hơi cúi đầu xuống rồi nói:

"Có phải dáng về thân thể nứt toạc vừa rồi của ta rất khó nhìn hay không?"

Lục Duyên liếc mắt nhìn Tư Thính Tuyết rồi cười nói:

"Không có chuyện gì đâu, tin tưởng năng lực trị thương của ta, những vết thương ở sau lưng ngươi gần như đều là vết thương mới, ta chữa cho ngươi là được rồi. Yên tâm đi, dáng người ngươi thật sự rất đẹp, chỉ là hơi bằng phẳng"

Tư Thính Tuyết nghe thấy thế thì sửng sốt một lúc, mới đầu còn chưa phản ứng lại, sau đó cúi gầm mặt xuống nhìn thì khóe miệng đột nhiên co rúm, khí lạnh phóng ra bốn phía quanh người.