Sau khi hấp thụ xong linh tinh, Lục Duyên nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó, sau đó mới tiếp tục lên đường săn giết thú dữ.
Khi thực lực của Lục Duyên tăng lên, hiệu suất săn thú của hắn cũng ngày càng tăng cao.
Rất nhanh, vật liệu của hắn đã lấp đầy không gian chiến văn.
Lúc này, ánh sáng ngoài cửa phòng mới sáng lên chưa được một nửa.
Sau đó chắc chắn không thể đi săn giết thú được nữa, vậy thì chỉ có thể đi bán vật liệu.
Đương nhiên nơi bán vật liệu là khu chợ nhỏ ở lối ra của địa cung.
Rất khó để xác định phương hướng trong địa cung, nhưng cũng may trước đó đã mua một tấm bản đồ, bên trong tờ giấy đó có hướng dẫn.
Trong địa cung có một loại cỏ, có tính hướng gió rất mạnh.
Loại cỏ này sẽ mọc theo hướng có luồng gió thổi nhanh.
Trong địa cung này, tuy không biết vì nguyên nhân gì mà không khí vẫn luôn không tệ lắm, nhưng chỉ khi đi hướng ra bên ngoài, không khí sẽ càng lưu động nhanh hơn.
Chỉ cần tìm được loại cỏ này, thông qua hướng mọc của nó là có thể tìm được đường ra bên ngoài.
Lục Duyên tìm lối đi gần đó một hồi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một bủi cỏ nhỏ màu tím trong góc.
Cỏ nhỏ mọc sát tường, mọc nghiêng về một hướng.
Lục Duyên cười, đi theo hướng bụi cỏ mọc.
Dọc theo đường đi, hắn không ngừng tìm kiếm ngọn cỏ hướng gió, Lục Duyên phát hiện số lượng thú dữ ngày càng ít đi, thỉnh thoảng hắn còn nhìn thấy các đội chiến sĩ gen khác.
Khi các đội chiến sĩ gen nhìn thấy Lục Duyên đều cảnh giác nhìn hắn.
Đến khi Lục Duyên rời đi, bọn họ mới buông lỏng cảnh giác.
Đương nhiên cũng có chiến sĩ gen nhân loại, khi nhìn thấy Lục Duyên thì mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Ở đây, quan hệ giữa những người cùng tộc vẫn gần gũi hơn so với những người dị tộc.
Nếu đụng phải hai đội chiến sĩ guen đang tranh đấu, việc giúp đỡ những người cùng tộc cũng là việc làm như một ước định.
Không chỉ con người mới như thế, mà cả người mèo, tinh linh hay chó đầu người cũng như thế.
Đi một đoạn nữa, cuối cùng Lục Duyên cũng tìm được lối ra.
Rời khỏi địa cung, luồng gió lạnh buốt ập thẳng vào mặt khiến Lục Duyên rùng mình.
Bây giờ đã là buổi tối, màn đêm bao trùm khắp sa mạc, gió đêm rét thấu xương.
Bầu trời có những vì sao lộng lẫy, chiếu ánh sáng xuống dưới, thế nên cũng không có vẻ gì là tối tăm.
“Thu mua vật liệu! Vật liệu thông thường, vật liệu tinh nhuệ, các loại vật liệu đều mua! Số lượng lớn được ưu tiên! Giá cả đảm bảo sẽ làm quý vị hài lòng!”
“Quán ăn đêm khuya đây, thịt bọ cạp nướng, kiến chân nướng, rau xào thịt nhện, mau tới mau tới!”
“Bán vũ khí gen đây, bán vũ khí gen đây, giá cả thương lượng!”
....
Cho dù là giữa đêm khuya, nhưng ở lối ra vẫn có không ít chiến sĩ gen đang bày hàng rao bán.
Không phải ai cũng thích chiến đấu với thú dữ, buôn bán cũng có thể kiếm được linh tinh, nâng cao mức độ rèn luyện gen bằng việc đó cũng không tệ.
Đương nhiên, cũng có thể có những lí do đặc biệt cho việc này.
Dù sao, những chiến sĩ gen đều đã kí hợp đồng với tập đoàn, có lẽ đây là nhiệm vụ mà tập đoàn giao không chừng.
Thế nhưng, Lục Duyên phát hiện, tất cả những người bán hàng rong đều là nhân loại, chó đầu người, người mèo hay tinh linh không có một ai.
Tính tình tinh linh hơi kiêu ngạo, khinh thường việc bày bán ở ven đường.
Hình như người mèo có con đường tiêu hóa bên trong, có phần khác với ba chủng tộc còn lại.
Lục Duyên đi tới một gian hàng thu mua vật liệu đang gọi người rất vang dội.
Chủ gian hàng chính là một thanh niên nhân loại.
Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, mắt hắn ta liền sáng lên, lộ ra một nụ cười tươi rói:
“Tiên sinh, ngài muốn bán vật liệu sao?”
“Ừm, ngươi ra giá đi.”
Lục Duyên lấy ra vật liệu muốn bán đặt ở gian hàng.
“Số lượng nhiều thật, xem ra lần này tiên sinh có thu hoạch rất lớn.”
“Ừm... 2 linh tinh cho trái tim người đá nhỏ, 3 linh tinh cho kim châm đuôi bọ cạp độc, 3,5 linh tinh cho tơ nhện... Tất cả là tổng cộng 1139.5 linh tinh cho nhiêu đây, tôi sẽ nâng giá một chút, 1140 linh tinh, ngài thấy thế nào?”
Lục Duyên cười gật đầu:
“Được, lấy giá này.”
Trước đó Lục Duyên cũng đã xem qua giá thị trường của những vật liệu này ở vùng đất khởi nguyên, người thanh niên này vẫn khá công bằng, giá xem như đã cao nhất thị trường rồi.
Có được 1140 linh tinh, Lục Duyên đã rất hài lòng.
Hơn nữa với số linh tinh hắn còn dư lại, số linh tinh đó đã lên tới 1387 viên.
Với số linh tinh đó, hắn dự định sẽ không để thăng cấp lập phương hấp thụ nữa, mà sẽ dùng để tu luyện và làm linh lực dự trữ.
Sau khi cất kỹ số linh tinh mà người thanh niên kia đưa, Lục Duyên đang định rời đi, người thanh niên lại vội vàng cười nói:
“Tiên sinh ngài chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
Lục Duyên nghi ngờ nhìn về phía hắn ta.
“Tiên sinh ta nghĩ ngươi là hiệp sĩ độc hành? Lần này thu hoạch không nhỏ, chắc là thực lực không tệ nhỉ?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Ngươi xem, ta là đại lí vật liệu thuộc phòng thương mại Linh Lung, áp lực thành tích mỗi tháng cũng không nhỏ, nếu không thì như vậy, sau này nếu ngươi muốn bán vật liệu cứ tìm tới ta, ta nhất định sẽ cho ngươi giá cao nhất thị trường, ngươi đến nơi khác chắc chắn không tìm thấy giá cao như thế này.”
Người thanh niên cười nói.