Hắn cười rồi nói:
"Gen mà ta ghi lại có thể tiến hóa. Các ngươi phải giữ bí mật đấy"
Nghe thấy lời này, Lý Thanh Hoà và Tư Thính Vũ đều ngây ra.
Hai người mở tròn to mắt, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lục Duyên.
Lời này của Lục Duyên còn chấn động hơn nhiều so với khi Lục Duyên nhận được hơn tám mươi vạn công huân và khi họ xác nhận Lục Duyên chính là cường giả thần bí đã giết chết hung thú dị hoá cấp thánh trước đó.
Gen được ghi lại có thể tiến hóa, đây là điều mà họ trước giờ chưa từng được nghe qua.
Lý Thanh Hoà kinh ngạc nói với Lục Duyên:
"Duyên đệ đệ, ngươi nói thật sao? ! Thật sự có thể tiến hóa ư? ? Chuyện này... Chuyện này đúng là khiến người ta có chút không dám tin"
Không chỉ Lý Thanh Hoà, mà khuôn mặt xinh đẹp vốn nghiêm túc của Tư Thính Vũ giờ đây cũng có một biểu cảm kỳ quái, giọng nói run rẩy khi nói với Lục Duyên:
"Nếu đúng là như thế... Vậy bây giờ tất cả gen siêu phàm của A Duyên chẳng nhẽ đều là...
Lục Duyên nghe vậy, cười nói:
"Đúng, tất cả các gen siêu phàm của ta bây giờ đều là cấp thánh"
Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ hít một hơi sâu, kinh ngạc nhìn Lục Duyên.
Sương Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ liên tục thay đổi thì khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi đang nói gì vậy? Sao ta cảm giác như ba người các ngươi đang giấu ta chuyện gì đó?"
Lục Duyên vội ho một tiếng, hắn đã quen biết Lý Thanh Hoà và Tư Thính Vũ hơn 3 năm, Lục Duyên hiểu rõ, nên đương nhiên tin tưởng hai người, nhưng còn về Sương Nguyệt, Lục Duyên mỗi năm chỉ gặp một lần vào dịp đón Tết, cơ hội gặp mặt không nhiều, không hiểu rõ nàng lắm, cho nên cũng không nói với Sương Nguyệt.
Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ hoàn hồn trở lại, hai người thấy Lục Duyên không nói với Sương Nguyệt đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời.
Dù họ với Sương Nguyệt là bạn chí cốt, hoàn toàn tin tưởng Sương Nguyệt, nhưng đây là bí mật của Lục Duyên, họ tin nếu Lục Duyên muốn nói thì sẽ tự mình nói với Sương Nguyệt.
Lý Thanh Hoà cười hì hì và vỗ vai Sương Nguyệt:
"Không có gì, bọn ta đang nói về một chuyện thú vị. Nguyệt Nguyệt, nếu như ngươi muốn biết thì không bằng gả cho Duyên đệ đệ nhà ta, để hắn nói với ngươi?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Sương Nguyệt chợt đơ ra, nàng trừng mắt nhìn Lý Thanh Hoà, mặt hơi ửng đỏ rồi lại nhìn sang Lục Duyên:
"Khụ... Để sau này rồi nói"
"Có ý đồ gì? Nguyệt Nguyệt thối, ngươi vậy mà lại không từ chối thẳng?"
Lý Thanh Hoà có chút kinh ngạc nhìn Sương Nguyệt, đến cả Tư Thính Vũ cũng ngạc nhiên liếc nhìn Sương Nguyệt một cái.
Hai người biết thái độ của Sương Nguyệt khi đối mặt với người con trai khác là như thế nảo.
Sương Nguyệt cười híp mắt liếc nhìn Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ:
"Sao? Hai người các ngươi không phải cũng không từ chối sao?"
Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ đều sững người, lặng lẽ rời ánh mắt.
Lục Duyên, người nằm giữa chủ đề lúc này ngại ngùng ho một tiếng, rồi nói:
"Các ngươi còn cần hung thú không?"
Ba người Lý Thanh Hòa lúc này mới bình thường trở lại, Lý Thanh Hoà cười hì hì nói:
"Vậy thì để bọn ta đối phó một ít đi"
Lục Duyên gật đầu, nới lỏng vòng xoáy không gian một chút, để một phần nhỏ hung thú xông ra ngoài, ba người Lý Thanh Hoà đi lên nghênh đón.
Thú triều vẫn đang tiếp tục, không bao lâu, ba đạo lưu quang từ xa bay trở lại.
Lục Duyên ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện là ba vị chiến thánh Gladys.
Bóng đen phân thân mà hắn để lại ở rừng rậm Hắc Dạ sớm đã nhìn thấy họ trở về, cho nên không bất ngờ về chuyện này.
Sau khi ba vị chiến thánh Gladys trở lại, ngay lập tức đã nhìn thấy vòng xoáy không gian chỉ chít, rồi lại nhìn sang Lục Duyên sắc mặt đang có chút tái nhợt.
Silas thốt lên:
"Thanh niên loài người này đúng là không tôi, gần như chỉ dựa vào sức lực của mình hắn để chặn lại hơn một nửa lần thú triều này"
Đến cả Dunbar có khí tức cuồng bạo cũng khẽ gật đầu, nói với một giọng nặng nề:
"Thanh niên này có tiền đồ, tương lai sợ rằng không thua kém gì chúng ta đâu, nói không chừng còn mạnh hơn cả chúng ta đấy"
Gladys nghĩ tới sứ đồ Thiên Tai trước đây, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên về nặng nề, nhàn nhạt nói:
"Chỉ là không biết hắn còn có thời gian để trưởng thành hay không"
Nghe thấy lời này, về mặt của Dunbar và Silas đều trở nên nặng nề.
Sau một hồi im lặng, ba người không nói thêm nhiều lời, trở về trong thành, nhưng lại không ra tay trấn áp thú triều, mà chỉ đứng nhìn một nhóm chiến sĩ gen đánh giết hung thú dị hoá.
Đối với họ, những hung thú dị hoá này không phải mối đe dọa, muốn dẹp thú triều dễ như trở bàn tay, nhưng đối với những chiến sĩ gen khác thì đây chính là công huân để họ trưởng thành, ba vị chiến thánh đương nhiên sẽ không đích thân ra tay.
Thế nhưng không bao lâu sau, ngọn lửa màu xanh trong rừng rậm Hắc Dạ bắt đầu từ từ bị dập tắt dưới sự đè ép của ý chí Khởi Nguyên Chi Địa, hung thú dị hoá xuất hiện trong rừng rậm Hắc Dạ cũng đang dần ít đi, thú triều cũng dần lắng xuống.
Điều này khiến cho nhóm chiến sĩ gen đang săn giết hung thú dị hoá để nhận công huân có chút kinh ngạc, ngỡ ngàng.
"Có chuyện gì vậy? Lần thú triều sao lại kết thúc nhanh như vậy?"
Quanh người Anastasia có những ngọn lửa màu đỏ sẫm lưu chuyển, ngọn lửa hoá thành cây giáo dài, xuyên qua một con hung thú dị hoá cấp chiến hoàng.
Nàng khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn những hung thú dị hoá càng ngày càng ít đi.