"Nhiều hơn một chút?"
Lý Thanh Hoà sững sờ, hơi tò mò nhìn Lục Duyên:
"Vậy là bao nhiêu?"
Lục Duyên liếc mắt qua, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của ba người, khóe miệng hắn giật giật:
", Có lẽ là hơn tám mươi vạn"
Lý Thanh Hòa: "22?"
Tư Thính Vũ: "22?"
Sương Nguyệt: "222 Ba người nghe thấy vậy thì đều chết lặng.
Không khí ngay lập tức im lặng, bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng.
Một lúc sau, Sương Nguyệt đột nhiên giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ kỳ lạ:
". Đây là một chút mà ngươi nói đấy à? !"
Lục Duyên mặt đây vô tội:
"Cũng đâu khác nhau là mấy, không phải đều là mấy vạn sao?"
Ba người lại một lần nữa im lặng, lúc này Lý Thanh Hoà mới nhớ ra điều gì đó, nhìn Lục Duyên với vẻ mặt kỳ quái:
"Duyên đệ đệ, không phải ngươi vẫn luôn ở cùng bọn ta sao? Sao công huân lại hơn bọn ta nhiều như vậy!"
Nghe thấy Lý Thanh Hòa nói vậy, Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt cũng phản ứng lại, nhìn Lục Duyên có chút nghi hoặc.
Lục Duyên vốn còn nghĩ là họ sẽ không hỏi.
Không ngờ rằng vẫn bị hỏi.
Lục Duyên cười gượng một cái rồi nói:
"Ta đã dùng một chút mánh khoé, đến rừng rậm Hắc Dạ đóng vết nứt không gian lại, nhân tiện giúp ba vị chiến thánh kia xử lý chút chuyện... Các ngươi đừng có nói chuyện này ra ngoài đấy"
Lục Duyên muốn yên ổn tu luyện, ít nhất là trước khi hắn đột phá đến chiến đế, hắn hy vọng có thể ổn định một chút.
Dù sao sau khi đột phá đến chiến đế, Lục Duyên sẽ có thể tiến hoá tất cả các gen đến cấp thần, đến lúc đó cho dù có phải đối mặt với chiến thần, Lục Duyên cũng sẽ không yếu hơn, cho dù không phải là đối thủ, dựa vào gen siêu phàm hệ không gian của hắn, nếu muốn rời khỏi thì không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng bây giờ vẫn còn thiếu một chút.
Hắn vẫn phải nhắc nhở Lý Thanh Hoà họ một chút, tránh để họ ra ngoài nói này nói nọ.
Với hiểu biết của Lục Duyên về ba người Thanh Hoà tỷ, họ chắc là biết điều này.
Nghe thấy Lục Duyên nói vậy, ba người Lý Thanh Hoà đều trợn tròn to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Các nàng dù sao cũng đã ở tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa được một khoảng thời gian, đương nhiên cũng hiểu việc đóng vết nứt không gian lại khó như thế nào.
Ba người đều không ngờ rằng, Lục Duyên vẫn luôn ở cùng họ ngăn chặn thú triều, vậy mà vẫn có thể sử dụng những mánh khóe khác để đóng vết nứt không gian lại.
Loại mánh khoé này, cho dù có là chiến thánh cũng chưa chắc có thể làm được đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, đồng tử của Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ đều co lại.
Lý Thanh Hoà đột nhiên nói với Lục Duyên:
"Duyên đệ đệ, người giết chết lục khuyển ở thế giới thực tại lần đó có phải chính là ngươi không?"
Tư Thính Vũ cũng nói vọng qua:
"A Duyên, ngươi có phải là người thần bí lần trước giết chết hung thú dị hoá cấp thánh của Đại Khải tinh không?"
Lục Duyên chợt ngơ ra khi nghe thấy hai người nói vậy.
Sao họ lại đoán được?
Lục Duyên liếc nhìn hai người, cũng không phủ nhận.
Hắn cười cười rồi trả lời:
"Sao mà các ngươi đoán được vậy?"
Nghe thấy Lục Duyên thắc mắc như vậy, hai người đương nhiên xác nhận Lục Duyên chính là cường giả thần bí đã giết hung thú dị hoá cấp thánh đó.
Đồng tử của hai người co lại, mặt đầy vẻ vui mừng và kích động.
"Quả nhiên là ngươi! Còn không phải là vì khi đó ngươi không ở hiện trường sao? Lần trước dù bọn ta đã có suy đoán, nhưng dù sao ngươi cũng không biểu hiện ra rằng mình có thực lực giết chết hung thú dị hoá cấp thánh, cho nên chỉ là đoán thôi. Nhưng lần này đến rừng rậm Hắc Dạ, thực lực mà ngươi biểu hiện ra còn mạnh hơn chiến đế rất nhiều, bọn ta liền đoán có phải là ngươi đã có thực lực của chiến thánh rồi"
Lý Thanh Hòa nói với Lục Duyên.
Tư Thính Vũ ở bên cạnh cũng lặng lẽ gật đầu.
Lục Duyên nghe vậy, chợt nhận ra, so với mấy lão già Lý Tinh Hải, Lý Thanh Hòa và đạo sư là những người hiểu rõ hắn nhất, dù bình thường Lục Duyên khá khiêm tốn, chi thể hiện thực lực trên bảng xếp hạng, hơn nữa cũng đã che giấu phần lớn thực lực, nhưng nói chung thì với hiểu biết của Thanh Hoà tỷ và đạo sư về hắn, lại thêm tình huống trước đó, chắc sẽ có suy đoán nhất định.
Đương nhiên, lý do quan trọng nhất vẫn là vấn đề công huân lần này.
Nếu không thì có lẽ các nàng cũng chỉ có chút nghi ngờ thôi?
Nghĩ đến đây, Lục Duyên giật giật khóe miệng, ai mà biết cách bố trí sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Hắn cười đáp:
"Đúng là ta, nhưng mà các ngươi tạm thời đừng nói ra ngoài, ta còn phải tu luyện cho tốt nữa"
Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ nhìn nhau:
Lý Thanh Hoà hơi nghi hoặc nói:
"Bọn ta đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà Duyên đệ đệ, sao thực lực của ngươi lại mạnh như vậy? Rõ ràng lúc ở Tây Lê thành, dù ngươi là thiên tài, nhưng cũng không khoa trương đến mức này..."
Trái với Tư Thính Vũ, Lý Thanh Hòa là người nhìn thấy Lục Duyên từng bước từng bước đi lên, đương nhiên sẽ càng nghi hoặc về thực lực của Lục Duyên.
Nghe thấy vậy, Lục Duyên im lặng, hắn đang nghĩ không biết có nên nói chuyện hắn có thể tiến hóa gen siêu phàm cho Lý Thanh Hoà biết hay không.
Dù sao chuyện này cũng khá nghiêm trọng, nhưng Lục Duyên nghĩ một hồi rồi nói đại khái, với sự hiểu biết của hắn về Thanh Hoà tỷ và đạo sư, chắc là không có vấn đề gì.
Lục Duyên tin rằng họ sẽ không nói ra.