Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 810: Thánh Giả Chạm Mặt.




Uỳnh!

Vào lúc Chiến Đế Dạ Mị vừa rời khỏi, bầu trời bỗng truyền tới một tiếng nổ vang rền, sau đó từng đợt âm thanh gầm gừ thảm khốc vang lên. Lục Duyên ngẩng đầu, liếc nhìn qua một phía của bầu trời.

Trên không, máu tươi màu xanh cùng thịt không ngừng bắn xuống tung tóe, cái xác khổng lồ cứ thế mà không còn trọn vẹn nữa.

Là xác của con hung thú biến dạng cấp Thánh.

Lục Duyên khẽ nheo mắt lại, bóng đen phân thân ở phía xa tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Giữa bầu trời.

Gladys, Chiến Thánh Dạ Mị chậm rãi bay xuống đất, quanh người vẫn còn đang được bao trùm bởi ngọn lửa cháy hừng hực, trên khuôn mặt thanh tú đó nở một nụ cười, nhìn qua phía bên cạnh. Người hai đầu ma là Dunbar cấp Chiến Thánh và Silas - người sao lùn cấp Chiến Thanh cũng vừa bay tới.

Cả người Dunbar được bao quanh bởi một loạt tia chớp khủng bố màu vàng óng, hơi thở vô cùng dũng mãnh.

Hắn bẻ bẻ cổ tay, nhếch miệng cười nói:

"Còn chưa có nghiền đã nữa"

Silas đứng bên cạnh khẽ mỉm cười, há miệng định nói gì đó, vào đúng lúc này sắc mặt của họ lại biến đổi, đồng loạt nhìn về phía cánh rừng màu đen.

Ở hướng đó, xuất hiện từng luông hơi thở vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ đều là hơi thở của cao thủ cấp Thánh.

Rất nhanh sau đó, cả đám bên đây đều trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt không thể nào tin được.

Bởi vì trên bầu trời nơi xa đó, kẽ nứt không gian cuối cùng đã thu nhỏ lại chỉ còn là một đường kẽ nhỏ, không lâu sau nữa đã hầu như là biến mất không còn thấy nữa.

Cả ba đều trầm tư, Gladys cau mày, có hơi kinh ngạc, không nhịn được mở miệng nói:

"Ở đó xảy ra chuyện gì vậy? Có nhiều hơi thở mạnh mẽ của cấp Thánh quá. Hơn nữa...

Đã xảy ra chuyện gì với nguồn gốc biến dạng đó vậy? Sắp khép lại ư?"

Silas nheo mắt lại, có chút thắc mắc:

"Chẳng lẽ có vị cao thủ nào đó đang giúp chúng ta?"

Hai cái đầu của Dunbar đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nở nụ cười, một cái đầu mở miệng nói:

"Qua xem thử đi!"

Nói xong, hắn cũng bay về phía đó.

Silas thấy thế, ánh sao sáng di chuyển bao quanh người cũng bay tới đó.

Gladys nhìn thoáng qua trận chiến của mọi người đang bảo vệ Hắc Dạ thành ở phía dưới, lại khẽ nhíu mày, thoáng do dự một chốc.

Nhưng mà tới khi nhìn thấy Lục Duyên đang không ngừng chế tạo vòng xoáy không gian, Gladys thoáng ngẫm nghĩ một chút. Tên loài người này, có lẽ có thể cầm chừng tạm thời được.

Nàng cắn môi một cái, hóa thành một ngọn lửa màu đỏ sẫm rồi biến mất tại chỗ.

Bên trong một mảng màu đen ngòm của Thánh Vực Hắc Ám ở khu rừng Hắc Dạ bỗng xuất hiện từng luồng hào quang màu xanh sẫm, sau một tiếng nổ vang rên thì Thánh Vực Hắc Ám bị xé nứt thành từng lỗ hổng, ngọn lửa màu xanh lục trào ra thắp sáng một mảng tối tăm xung quanh.

Dáng vẻ Belloc khổng lồ với chiều cao hơn cả trăm mét, quanh người tỏa ra một ánh lửa màu xanh lục, gầm lên một tiếng rồi lại nhìn xung quanh, bên trong đôi mắt đều ngập tràn mùi sát khí.

Ở bên cạnh hắn là Mục Tĩnh với mái tóc xoăn, mặt rất đỗi lạnh lùng, trên da có từng đốm hoa văn cầu kỳ màu xanh lục, trong ánh mắt cũng có từng đốm lửa màu xanh lục.

Hắn thoáng nhìn qua không gian tối tăm hoang tàn xung quanh, nheo mắt lại.

"Rốt cuộc là ai? Có giỏi thì ra ngoài đi!"

Belloc đảo mắt nhìn xung quanh, chưa thấy kẻ địch xuất hiện nên tức giận gào lên.

Đúng lúc này, cho dù là Belloc hay là Mục Tĩnh cũng đều thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn về phía kẽ nứt không gian.

Sau đó, họ nhìn thấy tia nứt cuối cùng của không gian đang chậm rãi hợp thể lại trên bầu trời, không gian lại lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

Cả hai có chút không dám tin, trợn tròn hai mắt.

"Làm sao có thể? Lối vào bị người khác vá lại rồi?"

Belloc tức giận gào lên.

Vẻ mặt hờ hững lạnh lùng trước đó của Mục Tĩnh cũng hoàn toàn thay đổi, hắn gào lên:

"Bridge đâu? Không phải hắn trông coi kẽ nứt đó sao, xảy ra chuyện gì vậy? Mau trở về!"

Cả hai vừa định bay về phía kẽ nứt không gian kia, lại cảm nhận được phía sau lưng mình bỗng truyền tới một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ. Ba quầng sáng nhanh chóng vọt tới, xuất hiện ở cách họ không xa.

Đó là một quầng sáng màu vàng óng, một quầng sáng sao lấp lánh và một ngọn lửa màu đỏ thẫm.

Tia chớp, ánh sao và ngọn lửa nhanh chóng hóa thành hình người, biến thành Dunbar, Silas và Gladys.

Hai cái đầu của Dunbar nhìn về phía của hai người Belloc và Mục Tĩnh, thoáng kinh hãi cùng ngạc nhiên mà lên tiếng:

"Belloc?"

"Mục Tĩnh?"

Không chỉ có Dunbar, mà sắc mặt của Silas và Gladys cũng thay đổi, cảnh giác nhìn hai người mặc áo choàng xanh kia.

Silas chau mày, đảo mắt nhìn qua hai người mặc áo choàng màu lục, chậm rãi nói:

"Người của giáo đoàn thiên tai? Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"

Belloc và Mục Tĩnh bị phát hiện, sắc mặt đều chùng xuống.

Sau một lúc trầm mặt, Mục Tĩnh vẫn không thay đổi sắc mặt hờ hững, quét mắt nhìn qua ba người, nhàn nhạt nói:

"Chuyện này có liên quan tới ngươi?"

Gladys lạnh mặt, nhàn nhạt đáp:

"Nguồn gốc biến dạng ở đó là các ngươi giổ trò? Muốn đối phó với Hắc Dạ thành bọn ta?"

Gladys nói xong, sát khí quanh người lại nồng nặc thêm mấy phần.