Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 809: Tiêu Hai.




Thực lực của hai thánh giả này mạnh hơn con chó xanh trước rất nhiều.

Mỗi thánh giả đều có hai trăm cái bóng phân thân trấn áp, không bao lâu nữa sẽ vùng vẫy thoát ra ngoài.

Phải biết rằng thực lực của Lục Duyên đã tiến bộ rất nhiều so với ban đầu.

Tuy nhiên, đối với Lục Duyên, khoảng thời gian này là đủ rồi.

Trong vết nứt không gian.

Thánh giả người Carman đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi hoang vu đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là bóng tối sâu thẳm vô biên.

Hắn hơi nheo đôi mắt xanh đen của mình, từng nhóm lửa bùng cháy trong mắt hắn.

Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy từng bóng đen lần lượt xuất hiện, những cái bóng đen đều đồng thời vươn tay ra tóm lấy thánh giả người Carman đó.

Những bàn tay trắng xám kỳ lạ nhô ra từ khoảng không và nắm lấy thánh giả người Carman.

Cơ thể của thánh giả người Carman đông cứng tại chỗ, sắc mặt hắn cũng tái đi rất nhiều.

Trong lúc thánh giả người Carman đó đứng cứng đơ, không gian xung quanh hắn cũng bắt đầu ngưng kết lại.

Cái bóng phân thân và vị thánh người Carman đồng loạt đóng băng tại chỗ.

Khi thánh giả người Carman và cái bóng phân thân tạm thời đông cứng thì cách ngọn núi hoang vu đó không xa có những cường giả cấp đế mặc trường bào màu xanh lần lượt tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi.

Sau khi nhìn thấy ngọn núi bị bóng tối dày đặc bao trùm, nét mặt của mấy chiến đế đang ẩn nấp đều biến sắc.

"Sứ đồ đại nhân?"

Trong số đó có một mỹ nữ xinh đẹp, trên da có phủ lớp vảy bạc trầm giọng thốt lên.

Lúc này, cái bóng còn lại của nàng cũng uốn éo, từng cái bóng phân thân lập tức đứng dậy, lát sau, bóng tối dày đặc bao trùm lấy nữ tử đó.

Ngoại trừ nàng ta, còn có những cường giả chiến đế khác cũng bị thánh vực Ám Ảnh bao trùm.

So với cường giả cấp chiến thánh, cường giả cấp chiến đế trong thánh vực Ám Ảnh dường như hoàn toàn mất đi khả năng nhận biết, cộng thêm có cái bóng phân thân đang hành động, có thể dễ dàng giam cầm họ ngay tại chỗ.

Lục Duyên không chọn giết họ ngay lập tức.

Nói cho cùng, đối với Lục Duyên mà nói, giết họ rất dễ dàng, nhưng nếu như giết họ mà để ba tên chiến thánh kia biết, hoặc xảy ra dị biến bên ngoài khởi nguyên chi địa, thế thì có về không đáng.

Mục tiêu của hắn chính là bình ổn vết nứt không gian lại trước.

Từng cái bóng phân thân xuất hiện trước vết nứt không gian đang bùng lên ngọn lửa màu xanh.

Những cái bóng phân thân xung quanh có từng dòng sinh mệnh và tự nhiên chi lực đang lưu chuyển, năng lượng nồng đậm tuôn trào, bắn ra khỏi ngọn lửa màu xanh.

Tuy đối diện với hiệu quả áp chế và tịnh hóa của dị hóa, tự nhiên và sinh mệnh chi lực không cường hãn bằng quang minh chi lực, nhưng so với những sức mạnh khác của Lục Duyên thì vẫn có chút ưu thế, mà không phải mạnh như mấy loại năng lực phá hoại khác.

Dưới sự áp chế của hơn hai mươi cái bóng phân thân sử dụng sinh mệnh và tự nhiên chi lực, ngọn lửa màu xanh chảy ra từ trong vết nứt không gian dường như mờ nhạt đi vài phần.

Với ngọn lửa xanh lờ mờ, sức mạnh sửa chữa khe nứt không gian đột nhiên bùng phát, tốc độ sửa chữa chậm chạp ban đầu đột nhiên tăng nhanh rất nhiều, khe nứt không gian khổng lồ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại rất nhanh.

Thành Hắc Dạ.

Lục Duyên tiếp tục duy trì từng vòng xoáy không gian, thú triều hung thú dị hóa chẳng hề giảm đi, hung thú dị hóa không ngừng chạy ra từ trong khu rừng Hắc Dạ, xông đánh vào phòng tuyến như thủy triều.

Tuy nhiên, sau khi trải qua sự sàng lọc của phòng tuyến lốc xoáy không gian, số lượng hung thú dị hóa còn lại đã giảm đi rất nhiều.

Mấy chiến đế, chiến hoàng và chiến vương có chút áp lực, nhưng cũng không phải lớn lắm.

Đối với họ mà nói, đây là một bữa thu hoạch công huân thịnh soạn.

Tất cả đều nhìn về hướng Lục Duyên, trong mắt có chút cảm kích.

Một chiến đế thân hình cao lớn cười gằn:

"Nếu không có người huynh đệ nhân loại này, e là chúng ta không thể ngăn chặn được quy mô trận thú triều này"

Bên kia có một chiến đế người Mặc Vũ có đôi cánh đen thành thật gật đầu, hắn nhìn Lục Duyên, mỉm cười:

"Ta biết nhân loại trẻ tuổi này, hắn chính là thiên kiêu của Bạch Vân tinh vực, tên là Lục Duyên, là người đứng đầu trong Thiên Kiêu Bảng và Vương Giả Bảng"

"Hả? Không có trên Hoàng Giả Bảng sao? Với thực lực của hắn, cho dù là Chiến Đế Bảng, chắc hắn cũng đứng hạng nhất nhỉ?"

Một chiến đế không phải của Bạch Vân tinh vực có chút nghi hoặc nhìn chiến đế người Mặc Vũ Một chiến đế ở chỗ khác cũng lấy làm lạ nói:

"Lục Duyên vừa đột phá đế chiến hoàng không bao lâu"

Nghe đến đây, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Mọi người có chút ngơ ngác liếc nhìn Lục Duyên, hắn vừa mới đột phá tới chiến hoàng đã mạnh như vậy, hắn là quái vật à?

Lúc này, mấy người phát hiện sắc mặt Lục Duyên dần dần tái nhợt, linh lực cũng trở nên yếu hơn.

Nét mặt mọi người đều thay đổi.

"Đây là... tiêu hao quá nhiều rồi?"

"Cũng phải, vừa đột phá chiến hoàng đã sở hữu chiến lực khủng khiếp như thế, có thể lấy sức một người ngăn chặn nhiều thú triều như thế đã là khó tin lắm rồi, linh lực tiêu hao nhiều cũng là hiện tượng bình thường"

Lúc này một dạ mị chiến đế từ trong tiền tuyến hiện ra, xuất hiện bên cạnh Lục Duyên, một về dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mỉm cười với Lục Duyên:

"Lục Duyên công tử, cảm ơn ngươi đã cống hiến cho thành Hắc Dạ của bọn ta, ngươi tiêu hao nhiều như thế, chi bằng lui về hậu phương nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ cho người bảo vệ ngươi và bạn lữ của ngươi"

Nói rồi, nàng nhìn ba người Lý Thanh Hòa.

Ba người Lý Thanh Hòa cũng nhận thấy khí tức của Lục Duyên đang trở nên yếu dần, vẻ mặt lo lắng.

Đặc biệt là Lý Thanh Hòa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Duyên yếu ớt như vậy kể từ khi rời khỏi thành Tây Lê.

Lục Duyên dùng cái bóng phân thân áp chế ba thánh giả tà giáo, đồng thời tu sửa nguồn gốc dị hóa, nghe thấy lời của chiến đế dạ mị, hắn sững sờ, sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ.

Sau đó hắn hiểu ra, những người này có lẽ tưởng hắn đang duy trì lốc xoáy không gian cho nên không đủ linh lực?

Lục Duyên:

Đương nhiên, bây giờ hắn không thể nghỉ ngơi, nếu hắn nghỉ ngơi thì cái bóng phân thân làm sao?

Lục Duyên cười nói:

"Không cần, ta vẫn còn nhiều dư lực, có thể kiên trì thêm chút nữa"

Nghe vậy, chiến đế dạ mị hơi sững sờ, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia xúc động, ánh mắt ngấn nước nhìn Lục Duyên:

„Lục Duyên công tử quyết định như thế, vậy ta không ép buộc nữa, nhưng nếu Lục công tử thấy mệt, nhất định phải nói ngay cho ta biết"

Lục Duyên chú ý tới ánh mắt của chiến đế, trong lòng cảm thấy có chút là lạ.

Sao ánh mắt của chiến đế dạ mị lại kỳ lạ thế, không phải để ý hắn rồi chứ?

Khóe miệng hắn khẽ giật, mỉm cười nói:

"Được rồi, ta biết rồi"