Lục Duyên đang suy nghĩ về tương lai, bỗng nhiên hắn như cảm nhận được điều gì đó, nhìn về hướng khu rừng Hắc Dạ phía xa.
Trên đỉnh một nhánh cây lớn trong khu rừng Hắc Dạ, hai bóng người mặc trường bào màu xanh lục đứng thẳng, lúc này họ cũng đang chú ý tới khu vực này.
Những con hung thú dị hóa lao ra từ trong khu rừng Hắc Dạ đều làm ngơ cho hai người họ, như thể không nhìn thấy họ.
Hai người này, trong đó có một người vóc dáng cao to, làm đa sạm đen, trên trần mọc ra một cái sừng, có hai đôi mắt, tên còn lại thì là nhân loại.
Lục Duyên nhướng mày, hơi híp mắt.
Nhân loại và một chủng tộc mà hắn chưa biết?
Hai tên này là ai?
Khí tức rất mạnh, lẽ ra phải có cấp thánh, nhưng hắn giấu khí tức rồi sao?
Tại sao những hung thú dị hóa đó không tấn công họ? Điều này thật không hợp lý, thông thường mà nói, hung thú bị dị hóa có tính muốn phá hoại và hủy diệt rất mạnh, tựa như muốn hủy diệt tất cả sinh linh, làm sao lại có thể không tấn công hai gã đó?
Hơn nữa... Lục Duyên nhìn lướt qua trường bào màu xanh lục họ đang mặc, khẽ nhíu mày, nhớ tới thi thể của song đầu ma nhân và một thi thể người Tân Tây bị vỡ nát mà hắn gặp phải trong khu rừng Hắc Dạ.
Người Tân Tây đó dường như cũng mặc một chiếc trường bào màu xanh lục?
Nhưng trường bào màu xanh lục đó hơi rách nát, Lục Duyên cũng không rõ có phải là cùng kiểu dáng hay không.
Chỉ là Lục Duyên theo bản năng cảm thấy dường như có mối liên hệ nào đó giữa người Tân Tây đã chết và hai cường giả cấp thánh kỳ lạ này.
Lục Duyên khẽ cau mày, vào lúc này, một tiếng gầm vang lên, một tiếng gầm rú sắc bén từ trên trời rơi xuống, sau đó khí tức mạnh mẽ nhanh chóng suy yếu rồi dần dần tiêu tan.
Lục Duyên ngẩng đầu nhìn về phía khí tức truyền đến, cảm nhận được hung thú dị hóa cấp thánh dường như đã chết.
Lục Duyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phát hiện hai bóng người đứng trên cành cây đã biến mất.
Hắn nheo mắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn quay lại nhìn Lý Thanh Hòa, Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt ở phía sau.
Lúc này, ba người đang đánh nhau với mấy con hung thú dị hóa, sau khi nghe những lời Lý Thanh Hòa nói trước đó, Lục Duyên cố ý để một ít hung thú dị hóa tiến vào, để họ luyện tay.
Đương nhiên, đám hung thú dị hóa kia không mấy tình nguyện, Lục Duyên đã tự mình bắt chúng qua.
Sau khi Lục Duyên thu hồi ánh mắt, những bóng đen còn lại hơi nhúc nhích, không gian khẽ dao động, một bóng người biến mất khỏi chỗ đó.
Rừng Hắc Dạ, hai bóng người mặc trường bào màu xanh lục bay nhanh trên không trung, tất cả hung thú dị hóa đều vây quanh hai người di chuyển về phía thành Hắc Dạ.
Trong số đó, dáng người cao lớn với lớp da vảy, có hai đôi mắt và một sừng nhìn về hướng bầu trời, giọng nói của hắn có chút chói tai, hắn nói:
"Đánh giá thấp dạ mị quá rồi, không ngờ lại mời được Song Đâu Ma Nhân Dunbar và Silas từ Tinh Ải Nhân. Có hai người họ ở đây, chỉ có năm con hung thú dị hóa thì có khó khăn gì"
Người bên cạnh hắn có mái tóc xoăn ngắn màu xám trắng, đôi mắt màu xám nhạt của hắn có một chút lãnh đạm, hắn nhàn nhạt nói:
"Không sao, bản thân cuộc tấn công này chỉ là một cuộc thử nghiệm, kiểm tra chức năng của thủy tinh dị hóa, cụ thể có thành công hay không, cũng không quan trọng"
Nghe vậy, nam nhân cao to kia cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn như nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại, ánh mắt có hơi chăm chú:
"Tên Nhân loại cấp chiến hoàng kia có chút thú vị, chỉ là chiến hoàng nhưng lại có thực lực gần tới cấp thánh. Cuối cùng hắn cũng nhìn sang phía chúng ta, không phải là phát hiện ra chúng ta rồi đó chứ?"
Nam tử nhân loại tóc hoa râm im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
"Chắc không đâu, khoảng cách xa như vậy, mặc dù có tà diễm thiêu đốt, nhưng dù sao nơi này cũng là Hắc Dạ, không tới cấp thánh, hắn làm sao nhìn thấy chúng ta được?"
"Cũng phải.."
Nam tử cao to gật đầu.
Nam tử nhân loại im lặng một lúc, nói tiếp:
"Tuy nhiên, nhân loại đó chỉ là chiến hoàng mà sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy, hắn có lẽ là một trong những thế hệ trẻ mạnh mẽ nhất trong cả vũ trụ, sợ rằng sau này sẽ có ảnh hưởng đến chúng ta, phải tìm cơ hội giết hắn"
Nam tử cao to gật đầu:
"Sau khi quay về báo cáo lên đi. Bây giờ có không ít tinh vực có giáo đồ của chúng ta, muốn tìm một người vẫn rất đơn giản"
Nói rồi, hắn nhoẻn miệng cười, cả hai cặp mắt đều có dấu vết của sự dữ tợn:
"He he... Thiên tai lan tràn, chúng ta chỉ càng ngày càng mạnh, bây giờ ngã thần đã ăn mòn vũ trụ càng mạnh hơn, không ngờ đại chủ giáo lại có thể mở ra được một vết nứt.."
Nói xong, hắn nhìn về phía khu rừng Hắc Ám, có chút say sưa nhắm mắt lại, nhếch khóe miệng lên:
"Khởi nguyên chi địa... ha.. còn muốn cách ly bọn ta ở bên ngoài, nhưng cuối cùng chẳng phải để bọn ta vào rồi sao. Đáng tiếc, không thể giết thêm nhiều chiến sĩ gen ở đây được"
Nam tử nhân loại bên cạnh liếc nhìn nam tử cao to, vẻ mặt lạnh lùng:
"Belloc, Carey cũng có suy nghĩ này, cho nên mới chết"
Belloc nghe vậy, nheo mắt lại, nhàn nhạt nói:
"Phế vật đó chẳng qua chỉ là chiến đế, sao ta có thể giống hắn?"
"Ô? Hay là, ngươi ở lại đối phó Dunbar và Silas?"