Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 780: Trái Ôm Phải Ấp.




Họ khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt Tư Kỳ chớp động, có chút nghi hoặc chậm rãi mở miệng nói:

"Thánh giả kia rốt cuộc là ai? Hung thú dị hoá kia tấn công trong yên lặng không một tiếng động, thế mà cũng có thể phát hiện được?"

Lý Tinh Hải cũng khẽ gật đầu:

"Đây cũng là điểm mà ta nghi ngờ, dường như thánh giả kia cũng đã để ý đến hành động hung thú dị hoá kia từ trước, tại thời điểm nó vừa có hành động, bèn trực tiếp ra tay, động tác rất quả quyết. Cũng không biết rốt cuộc là vị nào"

Rafael cười cười:

"Dù sao không xảy ra chuyện gì mới là quan trọng nhất, nếu là một vị thánh giả đánh chết hung thú dị hoá, cũng sẽ không làm gì Đại Khải Tinh chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ muốn chút thù lao, nếu hắn đã không xuất hiện, e là ngay cả thù lao cũng không muốn, cần gì phải suy nghĩ nhiều?"

"Nói vậy cũng đúng"

Lý Tinh Hải cười, sau đó hắn nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói:

"Đúng rồi, hai nha đầu Thanh Hòa và Thính Vũ đều tới rồi, sao ban nãy A Duyên không tới đây?"

Tư Kỳ suy nghĩ một chút, lắc đầu:

"Có lẽ là đến thời kỳ tu luyện mấu chốt chăng? Thực lực của tiểu tử kia tăng lên rất nhanh, ta cũng không biết"

Rafael nhếch miệng cười nói:

"Hy vọng tiểu tử kia nhanh chóng đột phá đến Thánh Giả, như vậy lần sau Đại Khải Tinh chúng ta lại có hung thú dị hoá cấp thánh, cũng không đến mức bị động như vậy"

Hai người còn lại đều gật đầu.

Sau đó Lý Tinh Hải nghĩ tới gì đó, cười mở miệng nói:

"Với thực lực của tiểu tử kia, có lẽ không cần đạt tới thánh giả, chỉ cần đến cấp Chiến Đế, đã có hy vọng cản được đòn công kích của hung thú dị hoá cấp thánh"

"Vậy thì vẫn có hy vọng"

Tư Kỳ và Rafael khẽ gật đầu.

Sau đó Rafael mở miệng nói:

"Được rồi, ta phải đến canh giữ ở cấm khu biên cảnh, tránh rời đi quá lâu, mấy tên trong đấy lại bắt đầu rục rịch"

Hai người Lý Tinh Hải cùng Tư Kỳ đều khẽ gật đầu, nhìn Rafael rời đi.

Bầu trời sáng ngời, Thiên Tài Doanh, trước ký túc xá của Lục Duyên.

Hai người Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ dừng ở cửa, gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng đã được mở ra, robot thông minh Becky đứng ở cửa, nhìn hai người, con mắt máy móc chớp lên ánh sáng nhàn nhạt:

"Xin chào Tư Thính Vũ lão sư"

Tư Thính Vũ khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm túc chăm chú:

"Ta tìm A Duyên"

"Mời lão sư vào. Ta đi gọi bạn học Lục Duyên xuống"

Becky tránh ra để Tư Thính Vũ và Lý Thanh Hòa đi vào, hai người ngôi trên sofa, nhìn Becky cất bước lên tầng.

Rất nhanh, Becky đã đi tới cửa phòng Lục Duyên, gõ cửa phòng.

Bang bang!

"Bạn học Lục Duyên, Tư Thính Vũ lão sư tìm ngươi"

Trong phòng Lục Duyên, Lục Duyên vừa mới ngủ không bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nhịn không được nhíu mày, mở mắt ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, có chút nghi hoặc, đột nhiên đạo sư tìm hắn làm gì?

Lục Duyên đứng dậy, gãi gãi tóc, ngáp một cái, mở miệng nói:

"Ta biết rồi"

Sau đó Lục Duyên nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Becky.

Lục Duyên đứng dậy đổi bộ đồ ngủ màu xanh lam trên người thành quần áo bình thường, sau đó đi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, Lục Duyên liền nhìn thấy cửa phòng bên cạnh đã mở, Dương Bình thò đầu ra.

Mắt hắn đây về nghi hoặc, sau khi nhìn thấy Lục Duyên, hắn vội vàng lặng lẽ mở miệng hỏi:

"Duyên ca? Sao đột nhiên Tư Thính Vũ đạo sư lại đến tìm ngươi?"

Hiển nhiên hắn cũng nghe được tiếng Becky gõ cửa lúc trước, cố ý đi ra hỏi.

Lục Duyên có chút nghi hoặc, lắc đầu:

"Ta cũng không biết. Ngươi tu luyện cho tốt đi"

Dương Bình thấy không có trò hay để xem, lộ ra chút thất vọng, sau đó gật đầu, than một tiếng, lại quay về phòng.

Về phần Macquerie, hắn còn không thèm mở cả cửa phòng, phỏng chừng đang đắm chìm trong tu luyện rồi.

Lục Duyên vừa xuống tầng đã nhìn thấy Tư Thính Vũ ngồi trên sofa, không chỉ có Tư Thính Vũ, Lục Duyên có chút kinh ngạc phát hiện đến Lý Thanh Hòa cũng ở đây.

Lục Duyên đi tới, nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, mặt dày ngôi chen vào giữa hai người.

Lý Thanh Hòa nhìn thoáng qua Lục Duyên, cười xấu xa nói:

"Như thế nào, muốn trái ôm phải ấp phỏng?"

Tư Thính Vũ bên cạnh vốn vẫn duy trì nghiêm túc, nghe thấy lời của Lý Thanh Hòa thì biểu tình trên mặt cứng đờ, sau đó hơi ửng đỏ, xấu hổ lườm Lý Thanh Hòa, sau đó lại lườm Lục Duyên một cái.

Lục Duyên vốn xem như da mặt dày, nghe thấy Lý Thanh Hòa nói thẳng thắn như vậy, vẻ mặt cũng không khỏi cứng đờ, sau đó hắn ngồi xuống về mặt nghiêm túc nói:

"Khu. Ta đây cảm thấy một bên là Thanh Hòa tỷ, một bên là đạo sư, ngồi ở trung tâm mới có thể thể hiện được tầm quan trọng của cả hai vị"

Lý Thanh Hòa: "…"

Tư Thính Vũ: "…"

Hai người im lặng, Lục Duyên bị ánh mắt có chút cổ quái của hai người nhìn đến phát ngượng.

Hắn ho khan một tiếng, nói lắng sang chuyện khác:

"Thanh Hòa tỷ, đạo sư, sao đột nhiên các ngươi lại tới tìm ta?"

Lúc này Lý Thanh Hòa mới nhớ ra gì đó, nhìn thoáng qua Lục Duyên, cười nói:

"Lúc trước hung thú dị hoá xuất hiện, sao ngươi lại không ở đó?"

Tư Thính Vũ cũng nhìn Lục Duyên, có chút tò mò.

Lục Duyên ngạc nhiên, sau đó sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Tính toán hơi sai.

Lúc trước ngay cả Thanh Hòa tỷ và đạo sư cũng có thể cảm nhận được khí tức của hung thú dị hoá kia, chẳng có lý nào mà Lục Duyên hắn lại không cảm thụ được?