Lý Thanh Hòa lập tức kẹp chặt cổ Lục Duyên, ra sức bóp mặt của hắn.
Lục Duyên giả bộ rất đau, nhưng thật ra sức của Lý Thanh Hòa vốn dĩ đã không bằng hắn, phòng ngự của Lục Duyên lại càng mạnh, hơn nữa Lý Thanh Hòa cũng không hề dùng sức nên Lục Duyên chả cảm thấy gì, nhưng hắn vẫn muốn giả vờ một chút.
Chờ Lý Thanh Hòa phát tiết xong, Lục Duyên mới nói:
"Thanh Hòa tỷ, chúng ta tới khu vực khác chứ?"
Lý Thanh Hòa hừ nhẹ, trừng mắt nhìn Lục Duyên rồi nàng gật đầu:
"Được, tới Vân Chu thành đi"
Đế đô của đế quốc Hỏng Phong.
Trước khi Lục Duyên đi vào bên trong thế giới nhỏ kia, có một người mặc áo choàng thần bí, khuôn mặt người đó ẩn giấu bên dưới lớp áo choàng, đằng trước người đó có một làn sương mù màu xám bập bềnh, bên trong sương mù có mười một đốm sáng màu đen lơ lửng.
Con mắt đỏ ngòm dưới áo choàng lóe lên tia sáng, lặng yên nhìn mười một đốm sáng màu đen.
Phía sau người mặc áo choàng, Đồng Thư quỳ trên mặt đất, trên gương mặt vốn anh tuấn của hắn ta nhiều thêm vài hoa văn màu đen, nhìn trông già hơn trước đây rất nhiều.
Đồng Thư lên tiếng nói:
"Đại nhân, đúng như ngài đã đoán trước, phần lớn chiến vương và chiến hoàng đã rời khỏi đế đô để tìm cách xử lý mười một viên phệ hồn châu kia: Tuy nhiên... Có lẽ Cố An đã nắm được tin tức, nhận thấy chúng ta có ý định xây dựng phòng giam dưới lòng đất, cho nên có thể họ cũng đoán được ở phòng giam dưới lòng đất đó có không ít chiến hoàng và chiến vương"
Đôi mắt đỏ lòm của người mặc áo choàng hơi lấp lóe, giọng nói khàn khàn chậm rãi lên tiếng nói:
"Xem ra con côn trùng nhỏ lần trước ta đưa tới đã có tác dụng"
Nghe xong, Đồng Thư lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.
"Chẳng qua nó cũng không ảnh hưởng gì tới hành động của chúng ta, họ vẫn còn chưa hiểu rõ về ăn mòn đâu"
Giọng nói của người mặc áo choàng khàn khàn, kéo theo một tia châm chọc.
Ngay lúc này, trong sương mù màu xám đột nhiên có một đốm sáng màu đen mờ đi.
Sau đó, cơ thể người mặc áo choàng khựng lại, hắn ta khẽ rên lên một tiếng có vẻ nặng nề.
Con mắt màu đỏ lòm của hắn ta lóe lên từng tia sáng lạnh lùng tàn ác, quanh thân hắn ta có từng làn sương mù màu đen phun trào. Khí tức cấp chiến hoàng mạnh mẽ khiến Đồng Thư khó thở, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hắn ta có cảm giác bản thân giống như con thuyền nhỏ bình thường trong giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng to gió lớn nhấn chìm.
Trên mặt Đồng Thư hiện lên vẻ hoảng sợ, cung kính nói:
"Đại nhân, có chuyện gì xảy ra sao?"
Không khí trầm lắng lại, người mặc áo choàng chầm chậm nói:
"Một trong số những người hầu của ta đã bị lộ rồi bị loại bỏ..."
Nghe xong, con ngươi Đồng Thư co rụt lại. Hắn ta hơi kinh ngạc:
"Sao lại nhanh như vậy?"
Đồng Thư biết rằng, sau khi phệ hồn châu cắn nuốt linh hồn, người đó có thể tăng lên cấp chiến hoàng trong thời gian ngắn, vả lại trước đó người đó đã được tích lũy nên tốc độ tăng lên sẽ càng nhanh hơn.
Một cường giả cấp chiến hoàng, hơn nữa còn có sở trường ẩn nấp, làm sao người đó có thể bị loại bỏ nhanh như vậy được?
Người mặc áo choàng im lặng, sương mù màu đen quanh thân hắn ta phun trào càng thêm mãnh liệt.
Đôi mắt màu máu của hắn ta hơi nheo lại, từ từ nói:
"Đi truyền tin, nói rằng tăng tốc tiến độ"
Đồng Thư vội cúi đầu:
"Vâng"
Sau đó hắn ta rời khỏi thế giới nhỏ.
Bên ngoài thế giới nhỏ là trong một căn phòng cho thuê bình thường ở đế đô.
Nếu đây là trước kia, Đồng Thư chắc chắn sẽ không đến một nơi như thế này, nhưng bây giờ bí mật đã bị lộ ra, hắn ta cũng chỉ có thể ẩn nấp.
Đồng Thư liếc nhìn viên đá thế giới, trong ánh mắt hắn ta hiện lên một tia kính sợ. Sau đó máu thịt trên mặt thay đổi, khuôn mặt hắn ta nhanh chóng biến thành vẻ mặt phổ thông không có gì kỳ lạ, khác hoàn toàn Đồng Thư trước đó.
Không chỉ khuôn mặt, ngay cả dáng người của hắn cũng xuất hiện một vài thay đổi.
Chỉ cần thu lại khí tức, e rằng sẽ không có người nào có thể nhận ra hắn ta.
Sau khi biến đổi xong, Đông Thư hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng rồi vội đi xa.
Lục Duyên tiếp tục sử dụng dịch chuyển không gian dẫn theo Lý Thanh Hòa, rất nhanh hai người đã tới không trung phía trên Vân Chu thành.
Lúc này đang là buổi tối, Vân Chu thành có vẻ rất náo nhiệt. Một mặt là do hiện tượng dị hoá bùng nổ, khiến những người bình thường xảy ra hành vi bạo động hỗn loạn; một mặt khác, hiện giờ người gác đêm đang phối hợp cùng các gia tộc tại địa phương trong Vân Chu thành điên cuồng tìm kiếm nguyên nhân hình thành nên dị hoá.
Lục Duyên liếc nhìn bên dưới, nhanh chóng nhận ra tình huống nơi này giống y hệt tình huống ở Tây Khẩu thành lúc trước, gần như không có gì khác nhau.
Đương nhiên, họ không có lập phương tiến hóa, nếu như người nắm giữ phệ hồn châu cũng giống ở Tây Khẩu thành, chỉ sợ muốn tìm được người đó sẽ vô cùng khó khăn.
Lý Thanh Hòa cũng nhìn những người gác đêm đang tuần tra khắp nơi ở bên dưới, nàng ấy nhíu mày:
"Xem ra họ vẫn chưa tìm thấy tác nhân gây ra dị hoá, nhưng hiện tượng dị hoá cũng không xuất hiện trở lại"