Cùng lúc đó hiện tượng dị hoá cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Thanh Hòa khựng lại trong không trung, nàng ấy có chút kinh ngạc.
Những người khác liếc mắt thấy hiện tượng dị hoá biến mất không còn tăm tích cũng đưa mắt nhìn nhau, về mặt mờ mịt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sương đen cùng với những bóng đen kia đâu?"
"Không biết... Sao bỗng nhiên lại biến mất?"
Ngay lúc này, không gian trong không trung giao động rồi bóng dáng của Lục Duyên xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, Lý Thanh Hòa vội bay tới:
"Duyên đệ đệ, vừa nãy ngươi chạy đi đâu đấy?"
Đám người Bạch Linh Lung cũng vội vã bay đến.
"Trưởng lão Lục, vừa nãy đột nhiên xuất hiện hiện tượng dị hoá rồi lại chợt biến mất, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Lục Duyên mỉm cười:
"Ta vừa mới tìm thấy người nắm giữ phệ hồn châu, nàng ta định mở hiện tượng dị hoá giống như lúc ban ngày, bị ta phát hiện. Sau khi ta giết chết nàng ta, hiện tượng dị hoá ở đây cũng biến mất theo"
Nghe hắn nói xong, đám người sững sờ, bầu không khí trầm xuống.
Lý Thanh Hòa hơi kinh ngạc nhìn Lục Duyên:
"Ngươi nói người nắm giữ phệ hồn châu đã bị ngươi giết chết?"
Lục Duyên cười gật đầu:
"Ừm"
Nói xong, hắn lấy một chiếc hộp màu đen ra, sau khi mở hộp, bên trong có một viên phệ hồn châu bay lên.
Lý Thanh Hòa đã từng thấy phệ hồn châu, nàng ấy khẳng định ngay lập tức:
"Đây đúng là phệ hồn châu!"
Đám người Bạch Linh Lung cũng lấy lại tinh thần, họ cảm thấy cứ như đang nằm mơ Vậy.
"Nói vậy, đã tìm thấy phệ hồn châu. Vậy nơi này sẽ không xuất hiện hiện tượng dị hoá như lần trước nữa đúng không?"
Người đàn ông trung niên đứng cạnh Bạch Linh Lung vui mừng hỏi.
Lục Duyên cười gật đầu:
"Nếu như nơi này không có viên phệ hôn châu thứ hai, vậy nó sẽ không xuất hiện nữa"
Nghe xong, bầu không khí lặng thinh rồi đám người lập tức cười vui sướng.
"Trưởng lão Lục, thật sự cảm ơn ngươi!"
"Trước kia ta từng nghe nói trưởng lão Lục là thiên kiêu tuyệt thế, hôm nay ta mới phát hiện ra chỉ gọi ngươi là thiên kiêu tuyệt thế thì vẫn còn coi thường ngươi rồi!"
"Ngay cả phệ hồn châu âm hiểm như vậy cũng bị ngươi tìm thấy dễ dàng, thật sự vô cùng lợi hại!"
Một đám người gác đêm cùng với đại gia tộc chiến vương nhao nhao lên tiếng, lời nào cũng có thể nói được.
Lục Duyên hơi im lặng, họ kích động quá mức, những lời kia khiến hắn có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt đẹp của Bạch Linh Lung lấp lánh, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng:
"Trưởng lão Lục, lần này vô cùng cảm ơn ngươi. Nếu như không nhờ có ngươi, lần này không biết bao nhiêu người phải chết nữa"
Lục Duyên mỉm cười:
"Đây là trách nhiệm của ta, là việc ta nên làm"
Bạch Linh Lung mỉm cười:
"Để cảm ơn trưởng lão Lục, Linh Lung định mở tiệc chúc mừng, không biết trưởng lão Lục có nguyện ý nể mặt ta hay không?"
Lục Duyên còn chưa lên tiếng, hắn bỗng cảm thấy eo hơi nhói lên. Khóe miệng hắn giật giật, liếc nhìn xuống eo mình, lại nhìn thấy Lý Thanh Hòa đứng cạnh đang cười tủm tỉm.
Hắn cười khan:
"Xin lỗi, bộ trưởng Bạch, vì khu vực khác cũng có hiện tượng dị hoá giống như thế này, chúng ta nên tới đó rồi mau chóng xử lý, không nên ở đây trì hoãn thêm"
Hình như Bạch Linh Lung cũng phát hiện ra điều gì, nàng ấy nhìn thoáng qua Lý Thanh Hòa, ngượng ngùng cười:
"Thì ra là thế, vậy ta sẽ không ép trưởng lão Lục và trưởng lão Lý ở lại nữa"
Lý Thanh Hòa mỉm cười:
"Không cần ở lại thêm đâu, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn, đúng không Duyên đệ đệ"
Lục Duyên khẽ gật đầu:
"Đúng"
Lục Duyên nghiêm túc đàng hoàng đưa tay ôm vòng eo Lý Thanh Hòa, cơ thể Lý Thanh Hòa chợt cứng đờ, nét mặt cũng ngơ ra.
Nàng ấy chưa kịp nói gì, không gian đã giao động, hai người biến mất tại chỗ.
Bạch Linh Lung nhìn về hướng hai người rời khỏi, trong mắt nàng ấy hiện lên một chút thất vọng. Những người khác liếc mắt nhìn nhau, chỉ yên lặng nhìn xung quanh không nói gì.
Trên không trung ở ngoài vùng hoang dã cách Tây Khẩu thành mấy nghìn km, bóng đáng của Lục Duyên và Lý Thanh Hòa chợt hiện ra.
Lý Thanh Hòa nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình đã tới vùng hoang dã. Nàng ấy liếc mắt nhìn Lục Duyên, đè tay Lục Duyên đang để trên eo nàng:
"Sờ thoải mái không?"
"Ừm... Mặc giáp da, sờ không có cảm giác gì, nếu như có thể luồn vào trong..."
Lục Duyên còn chưa nói xong đã bị Lý Thanh Hòa bóp mặt:
"Duyên đệ đệ càng ngày càng đắc ý vẻnh váo ha! Chậc chậc chậc, về ngoài bộ trưởng Bạch vừa nãy cũng đâu có tệ đúng không? Linh Lung, Linh Lung, ánh mắt nàng ta nhìn ngươi cũng không bình thường, có phải ngươi rất hãnh diện hay không, ha ha.."
Lục Duyên vẻ mặt vô tội:
"Chuyện này không liên quan tới ta. Ta cũng không đồng ý mà"
"Vậy ngươi thật lòng không định đồng ý chứ?"
"Chắc chắn là không rồi. Vị bộ trưởng Bạch kia sao có thể so được với Thanh Hòa tỷ nhà ta?"
Lục Duyên nghiêm túc trịnh trọng.
Lực trên tay Lý Thanh Hòa hơi nhẹ đi, nàng ấy cười tủm tỉm nhéo mặt Lục Duyên, đắc ý nói:
"Tỷ tỷ tốt chỗ nào nào?"
"À... To như gấu?"
Lục Duyên suy nghĩ rồi lên tiếng nói.
Lý Thanh Hòa:
Cơ thể nàng ấy cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Duyên:
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Lục Duyên kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chết vì sướng... Sướng?"
"Lục Duyên!"