Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 717: Quá Mạnh Mẽ.




Họ bắt đầu sơ tán đám người đâu ra đó.

Mà một nhóm Người Gác Đêm còn lại đang linh lực phun trào, sử dụng các loại chiến kỹ để tấn công bóng đen, bóng đen nhanh chóng bị đánh tan.

Thế nhưng bóng đen kia nhiều không kể xiết, cho dù đánh tan được một phần vẫn còn đại bộ phận như trước.

Một số chiến sĩ gen nhỏ yếu bị rất nhiều bóng đen cuốn lấy, linh lực phun trào, chống cự được một lúc rồi cũng bị thôn phệ linh hồn.

Sắc mặt nam tử trung niên sở hữu nguyên tố hệ gió kia có chút khó coi, tiêu diệt từng bóng đen một, mở miệng nói:

"Đáng chết! Cái người dị hoá kia ở đâu? Vẫn chưa tìm thấy sao?"

"Vẫn chưa, thứ trưởng, vẫn chưa có phát hiện gì"

Một người trẻ tuổi ở bên cạnh chua xót mở miệng nói:

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thủ được nơi này! Linh hồn mà hắn thôn phệ được càng ngày càng nhiều, bóng đen cũng ngày càng nhiều, nếu cứ như vậy, chỉ e chúng ta đều sẽ bỏ mạng ở chỗ này"

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua người trê tuổi vừa nói chuyện, sắc mặt có chút dữ dằn:

"Cho dù có phải chết ở nơi này cũng chặn lại cho ông! Viện quân từ tổng bộ đang trên đường tới, đợi viện quân đến nhất định có thể xử lý thứ rác rưởi này ngay lập tức! Nếu như chúng ta không chặn lại, toàn bộ dân thường của Tây Khẩu thành sẽ chết ở đây!

Là hơn vạn người đấy!"

Sắc mặt người trê tuổi sợ hãi, vội vàng đứng thẳng:

"Vâng!"

Đúng lúc này, trong đám mây đen nhánh phát ra một luồng sáng vàng, giống như mặt trời, xua tan mây đen, kim quang chiếu xuống khiến phần lớn bóng đen kêu la thảm thiết rồi tan rã thành khói đen.

Dân thường đang chạy trốn cùng chiến sĩ gen đang liều mạng chiến đấu nhao nhao ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn mặt trời trên không.

"Đó là gì vậy? !"

Một lượng lớn dân thường la hét.

Mà Người Gác Đêm lại dường như đã hiểu được gì, không ít người nở nụ cười kích động.

Người trề tuổi ở cùng một chỗ với nam tử trung niên vội vàng mở miệng nói:

"Thứ trưởng! Đó là viện quân! Đó là viện trợ!"

Trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc:

"Đến thật nhanh"

Rõ ràng họ cũng chỉ vừa mới truyền tín hiệu cầu cứu ra ngoài không bao lâu, thế nhưng viện quân đã tới, nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn khá nhiều.

Thế nhưng đương nhiên nam tử trung niên rất vui vẻ.

Hắn mỉm cười:

"Phản công! Dọn dẹp hết tất cả bóng đen! Ngoài ra, đừng để những thường dân đó nảy sinh hỗn loạn"

"Vâng!"

Nói xong, nam tử trung niên hóa thành tàn ảnh, bay lên bầu trời, bắt đầu đánh chết bóng đen còn chưa bị ánh mặt trời tinh lọc.

Khi hắn càng đến gần mặt trời trên không trung, nam tử trung niên phát hiện nhiệt độ ngày càng cao, cho dù là cấp Chiến Vương hắn cũng cảm nhận được da dê đau đớn, miệng lưỡi khô rát.

Nam tử trung niên tiện tay vung ra bạo phong, cuốn nát đám bóng đen đang trốn chạy, nhìn thoáng qua mặt trời trên không trung, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Thật mạnh mẽ! Là nhân vật tầm cỡ nào vậy?

Không chỉ có nam tử trung niên, lúc này mấy cường giả cấp Chiến Vương khác ở chung quanh đang tiếp tục đánh chết bóng đen trên không trung, cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, trong lòng khiếp sợ.

Từ khi mặt trời xuất hiện, mây đen đang nhanh chóng tiêu tán, hơn nữa dưới sự xử lý của một đám Người Gác Đêm, không bao lâu, sương đen trong toàn bộ khu vực đều tiêu tán, bóng đen biến mất.

Mặt trời trên không trung chậm rãi mất đi hào quang, lộ ra một bóng dáng, bên cạnh bóng dáng lại xuất hiện thêm một bóng dáng khác.

Chính là Lục Duyên và Lý Thanh Hòa.

Lý Thanh Hòa đã xua tan những đám mây đen mà Lục Duyên còn không bận tâm đến.

"Cũng may chúng ta tới kịp"

Lục Duyên cũng gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.

Nếu như người dị hoá đang nắm giữ Phệ Hồn châu không hạn chế sử dụng năng lực thôn phệ linh hồn kỳ dị kia sẽ tạo thành nguy hại rất lớn.

Ánh mắt Lục Duyên đảo xuống phía dưới, khối lập phương tiến hóa trong cơ thể không có cảm giác chấn động.

Điều này khiến Lục Duyên cau mày, cũng không biết là vì khối lập phương tiến hóa cách phía dưới hơi xa nên không thể cảm nhận được, hay là vì người dị hoá đang cầm Phệ Hồn Châu kia không ở khu vực này.

Ngay khi Lục Duyên đang suy nghĩ có mấy bóng người bay về phía họ.

Dẫn đầu là một nữ tử có mái tóc dài màu trắng, thành thục lại xinh đẹp.

Nàng nhìn thoáng qua Lục Duyên và Lý Thanh Hòa, sau khi nhìn thấy Lục Duyên, nàng dừng một chút, trên mặt hiện ra vẻ cảm kích, chân thành cảm tạ nói:

"Hoá ra là Lục trưởng lão và Lý trưởng lão, may mà hai vị trưởng lão kịp thời chạy tới, nếu không chỉ e chúng ta khó mà ngăn nổi những bóng đen này, ta là Bạch Linh Lung, bộ trưởng phân bộ của Người Gác Đêm tại Tây Khẩu thành, cảm ơn hai vị trưởng lão"

Lý Thanh Hòa đã trải qua tình huống như này quá nhiều lần, nàng cười khẽ lắc đầu:

"Bộ trưởng Bạch khách khí rồi, đây là việc chúng ta nên làm.... Nhân tiện, hiện tượng dị hoá này bắt đầu từ khi nào?"

"Hơn hai giờ trước, đột nhiên có sương đen xuất hiện, ban đầu sương đen cũng không quá nặng nề, chỉ có vài người thường tử vong, nhưng sau khi Người Gác Đêm can thiệp điều tra, thành viên tiểu đội Người Gác Đêm cũng theo đó mà tử vong, sau đó sương đen dần dần trở nên nặng nề, dần dần hình thành bộ dạng như bây giờ"

Bạch Linh Lung không giấu diếm chút nào, thẳng thắn kể lại.