Nam tử cường tráng bên cạnh khẽ gật đầu:
"Hy vọng tất cả đều không thực sự là phệ hồn châu"
Nói đến đây, trong lòng mọi người có chút nặng nề.
Nếu thực sự là phệ hồn châu, thì tình hình sẽ khác đi, người nắm giữ phệ hồn châu đột nhiên ngưng trạng thái che giấu mà bạo lộ ra, hiển nhiên là có mưu tính trước.
Mà mưu tính này chắc chắn là không tầm thường.
Lục Duyên cùng Lý Thanh Hoà cũng nhíu mày, không lên tiếng.
Rời khỏi thang máy, trước cái nhìn chăm chăm của một đám Người Gác Đêm đang tất bật, đám người lần lượt rời khỏi tổng bộ Ngươi Gác Đêm, sau đó Lục Duyên nắm lấy tay Lý Thanh Hoà, dùng không gian di động, đưa nàng biến mất khỏi nơi này.
Trong thấy Lục Duyên và Lý Thanh Hoà biến mất, đám người kia đều sững người, sau đó lão giả gầy còm cười khổ:
"Lục trưởng lão còn có được gen siêu phàm hệ không gian nữa, ngưỡng mộ quá"
"Chúng ta cũng đi thôi"
Đám người vọt lên trời cao, biến thành lưu quang, bay về phía thành thị mà mình được điều đến.
Tốc độ khác nhau giữa chiến vương và chiến hoàng đã được vạch ra, trong đó có ba chiến hoàng có tốc độ cực nhanh đang bay ở phía trước, những chiến vương khác dần dần bị kéo giãn khoảng cách.
Thế nhưng kể cả như vậy, cho dù chỉ là chiến vương thì tốc độ cũng nhanh hơn máy bay chiến đấu thông thường nhiều lần.
Trên bầu trời Tây Khẩu thành.
Không gian dao động, thân thể Lục Duyên và Lý Thanh Hoà hiện ra.
Lý Thanh Hoà nhìn xung quanh một chút, có chút mông lung:
"Duyên đệ đệ, nơi này là?"
Lục Duyên đảo mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hiện lên chút sắc bén:
"Nơi này chính là Tây Khẩu thành"
Lý Thanh Hoà ngạc nhiên, sau đó mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc:
"Tây Khẩu thành? ! Nơi này ư? Chúng ta vừa mới xuất phát thôi mà, sao có thể nhanh như vậy? vậy mà không gian di động của ngươi có thể dịch chuyện được vạn km ư?"
Lý Thanh Hoà mông lung, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Hoà thấy Lục Duyên có thể dịch chuyển một khoảng cách dài đến vậy.
Lục Duyên vội ho một tiếng, mở miệng nói:
"Lúc trước có chút thu hoạch cho nên phương diện không gian di động cũng được tăng lên khá nhiều"
Lý Thanh Hoà giật mình gật đầu, sau đó nghĩ đến việc gì đó, có phần kích động nói:
"Duyên đệ đệ, năng lực này của ngươi lợi hại quá! Nếu có nguy hiểm gì, hoàn toàn không phải lo lắng đến việc chạy trốn"
Khoé miệng Lục Duyên hơi giật giật, nhìn thoáng qua Lý Thanh Hoà, cái người này, Thanh Hoà tỷ chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn thôi.
Thế nhưng, ngược lại Lục Duyên cũng chẳng thấy có gì sai, sống sót mới có tương lai, lúc trước khi chép Truyền Tống Lục Duyên cũng có suy nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, Lục Duyên đột nhiên dừng lại, đảo mắt qua một khu vực khá xa, không chỉ có Lục Duyên mà Lý Thanh Hoà cũng vậy.
Hai người hơi nhíu mày, cảm nhận được khí tức quỷ dị kia, sắc mặt Lý Thanh Hoà khó coi lên tiếng:
"Khí tức này, quả nhiên là phệ hồn châu"
"Đi qua xem thử thôi"
Khu bắc, Tây Khẩu thành.
Đây là một khu dân cư đông đúc, từng luồng sương đen đang tản ra ở khu dân cư, tạo thành mây đen, có từng bóng đen quỷ dị bay từ mây đen xuống, trong chung cư là tiếng hét hoảng sợ đang không ngừng vang lên, trong chung cư cũng có không ít người đang hốt hoảng chạy trốn.
Còn có một số người trong nhà đã bị bóng đen nhập thể, sau đó linh hồn bị thôn phệ, cơ thể ngã xuống mặt đất.
Trong này có một số chiến sĩ gen mặc đồng phục của Người Gác Đêm đang đứng trong đám người, giọng nói ẩn chứa linh lực vang lên.
"Tất cả đừng chạy loạn! Rời đi theo hàng lối! Đừng chạy lung tung!"
Trên đường đi, một đám dân cư với biểu tình hoảng hốt, giống như ruồi không đầu chạy ra khỏi toà chung cư, điên cuồng xô đẩy người đứng chặn trước mặt.
Một người phụ nữ dắt một nàng bé, sắc mặt tái nhợt, thút thít bị người ta xô đẩy ra bên ngoài.
Còn chồng của người phụ nữ, cha của nàng bé kia đang lấy thân mình chắn trước bóng đen đang nhào về phía nàng bé, hắn ngã xuống, hai người các nàng không nén nổi bi thương, bị người ta dồn về phía trước.
Đúng lúc này, một tên tráng hán sắc mặt dữ tợn hét lên:
"Mau cút ra cho ta! Đừng có đứng chắn đường!"
Cánh tay tráng kiện của hắn vung vẩy, gạt người phía trước ra, đồng thời cũng gạt người phụ nữ đang dắt nàng bé ra.
Lập tức, người phụ nữ biến sắc, hết sức nhợt nhạt.
"Tiểu Lăng!"
Bóng dáng của nhỏ xinh của nàng bé lảo đảo ngã xuống trong đám người trưởng thành, một nam tử trung niên mặc đồng phục Người Gác Đêm ngưng tụ cuồng phong, từ trên không trung đáp xuống trước mặt bé gái, vươn tay ôm nàng vào trong lòng.
Sắc mặt hắn lạnh băng đảo mắt nhìn mấy người bình thường đang hoảng sợ, mở miệng nói:
"Tất cả mọi người phải rời đi theo hàng lối, đừng chạy lung tung! Nếu không đợi đến khi hiện tượng dị hoá kết thúc, chúng ta xử lý từng người một"
Nghe hắn nói vậy, trong lòng phần đông người thường đều lạnh lẽo, nhất thời có chút sợ hãi.
Người thường e là khó có thể vươn tới thực lực như chiến sĩ gen, cho dù bây giờ họ người đông thế mạnh nhưng họ đều đang trong lúc hoảng loạn, họ cũng thấy e ngại theo bản năng.
Người chiến sĩ gen kia trao cô bé lại cho người phụ nữ đang không ngừng thút thít nói lời cảm ơn kia, sau đó lại hoá thành cuồng phong, phóng lên trời không, mấy chiến sĩ gen có thực lực yếu hơn đứng quanh đấy cũng nhân cơ hội nói:
"Tất cả mọi người sơ tán theo chỉ thị! Đừng chạy lung tung!"