Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 709: Sính Lễ.




Lục Duyên lại lấy ra một bộ trường bào màu đỏ:

"Đây là pháp bào cấp Hoàng, với thực lực của ngươi, trang bị thêm hai vũ trang gen cấp Hoàng hẳn là cực hạn rồi, còn lại, ngươi dùng thêm cấp Vương là được. Trang bị thêm vũ trang gen này, cộng với thực lực của bản thân ngươi, ghi danh lên Thiên Kiêu bảng chắc cũng không thành vấn đề. Ừm... Chỉ là có lẽ xếp hạng sẽ không cao, chờ khi ngươi đột phá đến cấp Chiến Vương, có thể cân nhắc ghi chép gen siêu phàm mạnh hơn, rồi sẽ có cơ hội"

Nghe Lục Duyên nói, Rebecca ngẩn người, nàng trợn mắt nhìn pháp trượng trong tay, rồi lại nhìn trường bào màu đỏ, gương mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng, nói năng lộn xộn:

"Cái, cái này, A Duyên, nếu như là sính lễ, ngươi phải đưa đến nhà mới được... Lão tổ ta nhất định sẽ đồng ý, không, không phải, ta cũng... Cái, cái đó.."

Lục Duyên:

nạn Hắn khó hiểu nhìn Rebecca nói chuyện không đầu không đuôi.

Sính lễ?

Sính lễ gì?

Sắc mặt của hắn lập tức trở nên cổ quái.

Hắn thừa nhận bản thân có cảm tình với Rebecca, nhưng sính lễ thì kỳ quặc quá?

Lúc trước, sau khi nghe lão giả Tinh Linh nói về tính nghiêm trọng của dị hoá, Lục Duyên liền nghĩ để những người bên cạnh mình mạnh hơn một chút, sau này nhỡ như thật sự có chuyện gì cũng có thể tự vệ.

Thậm chí, Lục Duyên còn cân nhắc nếu như sau này tìm được gen siêu phàm hệ không gian mạnh sẽ để các nàng ghi lại, như vậy có thể tu bổ không gian bị hổng cùng một lúc.

Cái này chỉ là một món quà nhỏ mà hắn tặng cho Rebecca mà thôi.

Không ngờ Rebecca lại phóng đại nó lên thành sính lễ.

Khoé miệng hắn giật giật, cười xấu xa nói:

"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Đây chỉ là quà cho ngươi mà thôi. Ùm... Nếu như ngươi muốn sính lễ, vậy một thời gian nữa ta sẽ đưa đến nhà ngươi"

"Hả?"

Cả người Rebecca đều đông cứng.

Gương mặt xinh đẹp của nàng càng hồng rực, cái đầu cúi xuống như muốn đem nó chôn luôn trong ngực vậy, Rebecca ngồi sụp xuống đất không muốn nói chuyện nữa.

Lục Duyên thấy Rebecca xấu hổ, cũng không có tiếp tục trêu đùa nàng nữa.

Nhìn thoáng qua Tư Thính Tuyết, thấy linh lực quanh người nàng điên cuồng dao động, trong lòng hắn không nhịn được cười, còn nói là đang tu luyện, kỳ thật cô nàng này vẫn luôn nghe lén thì có.

Lục Duyên ho một tiếng, cố ý nói để Tư Thính Tuyết nghe:

"Thật ra ta cũng chuẩn bị cho Thính Tuyết một phần. Nhưng mà hình như bây giờ nàng đang bận tu luyện..."

Tư Thính Tuyết lập tức mở mắt, đôi mắt màu lam sậm nhìn Lục Duyên.

Bắt gặp nụ cười xấu xa của Lục Duyên, Tư Thính Tuyết sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra vừa nãy Lục Duyên cố ý nói cho nàng nghe.

Gương mặt quanh năm lạnh lẽo của nàng kia cũng có chút hồng, nàng rời ánh mắt đi, cứng nhắc nói một câu giải thích:

".. Các ngươi nói chuyện to quá"

Lục Duyên cười híp mắt gật đầu:

"Ta hiểu, ta hiểu"

Tư Thính Tuyết tức giận trừng mắt liếc Lục Duyên, cái ngữ khí đó đúng là đáng đánh.

Nhưng mà ngay lập tức, ánh mắt của Tư Thính Tuyết đã bị pháp trượng màu trắng khảm thủy tinh màu lam trong tay Lục Duyên hấp dẫn.

Lục Duyên lay lay pháp trượng trong tay, cười híp mắt nói:

"Muốn không?"

Khóe miệng Tư Thính Tuyết hơi mấp máy, sau đó nhìn Lục Duyên:

"Muốn"

Lục Duyên cười xấu xa nói:

"Ngươi sẽ không tưởng rằng sính lễ chứ?"

Rebecca đang ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng nghẹn ngào, cả người co rúm lại.

Tư Thính Tuyết nhìn thoáng qua Rebecca, lại trừng mắt liếc Lục Duyên, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.

Nàng cố tỏ ra lơ đễnh, giọng nói lạnh lùng mang theo một tia run rẩy:

"Ý của tiên tổ ta, ngươi còn không hiểu sao.

Lục Duyên nghe vậy, sắc mặt hơi cổ quái.

Tiên tổ của Tư Thính Tuyết - Tư Kỳ, là muốn để cả Tư Thính Tuyết và Tư Thính Vũ đều gả cho hắn.

Lục Duyên hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng.

Sau đó hắn nghiêm túc nói:

"ý của Tư Kỳ tiền bối là ý của tiền bối, ý của ngươi mới là quan trọng nhất"

Tư Thính Tuyết ngẩn người, sau đó đôi môi màu anh đào hơi cong lên, rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Nàng hùng hùng hổ hổ trừng mắt lườm Lục Duyên, đi đến cướp pháp trượng trong tay hắn.

Lục Duyên thấy bộ dạng khí thế hung hăng của Tư Thính Tuyết, nhịn không được bật cười.

Hắn cười tủm tỉm mỡ miệng nói:

"Đúng rồi, còn có pháp bào, có muốn không?"

"Muốn"

Khí thế của Tư Thính Tuyết lập tức xìu xuống.

Lục Duyên lấy ra pháp bào, lại còn thêm một chiếc nhẫn:

"Ngươi và Rebecca không giống nhau, ngươi là lãnh chúa trời sinh, cũng có thể trang bị thêm ba gen cấp Hoàng"

Tư Thính Tuyết nhìn thoáng qua chiếc nhẫn mà Lục Duyên đưa tới, đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu:

"Ừm"

"Được rồi, ngươi cứ tu luyện đi, tu luyện xong thì chúng ta xuất phát"

Tư Thính Tuyết khẽ gật đầu một cái:

"Ừm"

Nàng đem vũ trang gen Lục Duyên cho trang bị hết vào, sau đó lại tiếp tục tu luyện.

Mà Rebecca ở bên cạnh không biết đã chạy đến ngồi xổm trong góc từ lúc nào.

Nhìn thấy Rebecca trốn trong góc, Lục Duyên hơi sửng sốt một chút, rồi bước tới.

Rebecca vụng trộm ngẩng đầu liếc nhìn Lục Duyên, sau đó lại lập tức chôn mặt trong khuỷu tay.

Lục Duyên hơi co khóe miệng, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Rebecca:

"Rebecca?"

"Rebecca không có ở đây"

Giọng nói có chút buồn bực vang lên bên cạnh.

"Nàng đi đâu rồi?"

Lục Duyên cười nói.

".. Có thể là xấu hổ chết rồi? Ta cũng không biết."