Nếu Ma Long này là huyết mạch cấp đế... Diêm Lương trong lòng khẽ lắc đầu, không thể nào, một chiến vương, hơn nữa còn là chiến vương vừa đột phá, làm sao có khả năng giết chết thú hoàng có huyết mạch cấp đế? Việc này không thể xảy ra.
Diêm Lương nhìn Lục Duyên thật sâu, cười nói:
"Trước đây ta muốn khiêu chiến với ngươi, nhưng tiếc là ta đã đột phá, lần này coi như cũng không muộn"
Nghe vậy Lục Duyên mỉm cười:
"Thế thì đến lúc quyết chiến một trận rồi"
Dạ Hằng mỉm cười:
"Hai người các ngươi, cho ta và hoàng muội tham gia chung với, đến lúc đó thử luyện không còn là một chọi một nữa"
Sau đó hắn nhìn miếng thịt nướng cười nói:
"Cho ta một miếng được không? Trông cũng khá ngon đấy, không ngờ Lục huynh lại có tài nghệ này"
Hắn vừa dứt lời, Dạ Dạ liền quay đầu lại, lắng lặng nhìn hắn.
Dạ Hằng giật giật khóe miệng, ho khan một tiếng nói:
". Ta chỉ đùa thôi"
Dạ Dạ lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Dạ Hằng khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Lục Duyên cười nói:
"Hôm nay ta qua đây, chẳng qua là Diêm Lương huynh muốn gặp ngươi, nếu đã gặp nhau rồi, vậy thì buổi thử luyện ngày kia quyết phân thắng bại"
Lục Duyên mỉm cười gật đầu:
"Không thành vấn đề"
Dạ Hằng và Diêm Lương đến rồi đi rất nhanh, sau khi hai người rời đi, Dạ Dạ hiển nhiên là vui hơn rất nhiều.
Chắc là tên này cảm thấy không còn ai tranh giành thịt nướng với mình nữa.
Ăn xong đồ nướng, Tiểu Bạch sắp xếp phòng cho Lục Duyên trên một gian khách ở tầng hai.
Ừm... Dạ Dạ thì ngũ trên tầng ba, còn Tiểu Bạch thì giống như hắn, cũng ngủ trên tầng hai.
Trong tẩm cung của Dạ Dạ có một căn phòng trọng lực, không cần lo lắng không có chỗ tu luyện.
Hai ngày sau, Lục Duyên không có tới Ma Long sơn mạch, mà chỉ luyện trong phòng trọng lực, sau đó thì học hỏi rèn luyện cùng Dạ Dạ.
Chuỗi gen giai đoạn chiến vương của Dạ Dạ được ghi lại là gen cấp hoàng, đây là một chiến kỹ tấn công có tính bùng nổ mạnh mẽ, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên, vẫn còn thiếu một chút đối với Lục Duyên.
Trong trận chiến, Lục Duyên có thể dễ dàng áp chế Dạ Dạ bằng cách sử dụng đại nhật linh thể, khiến Dạ Dạ có chút bàng hoàng về cuộc đời của mình.
Tuy nhiên, nghe nói Lục Duyên có đại nhật linh thể là gen cấp đế, Dạ Dạ và Tiểu Bạch không nói gì nữa.
Có gen được ghi lại là gen cấp đế trong giai đoạn chiến vương, thì mạnh là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng như thế cũng khiến Dạ Dạ rất có lòng tin về cuộc thử luyện tiếp theo.
Tất nhiên, ngoài việc luyện tập và học hỏi lẫn nhau, Dạ Dạ thường đưa Lục Duyên đến U Minh thành để ăn tất cả những món mà nàng cho là ngon, tất cả đều là đặc điểm của Miêu nhân, Lục Duyên chưa từng ăn, nhưng Dạ Dạ chia sẻ cho hắn, đương nhiên Lục Duyên cũng phải vui vẻ nếm thử.
Phải nói hương vị không tệ, dù sao họ đều là nhân tộc, chỉ cần không phải là ăn tươi nuốt sống, cho dù khẩu vị cơ bản có khác nhau, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy đặc biệt khó ăn.
Tuy nhiên, tình yêu của Miêu nhân dành cho loài cá đã ăn sâu vào xương cốt, hầu hết thức ăn đều làm từ cá.
Hai ngày trôi qua rất nhanh chóng, ngày thử thách cũng đã đến.
Dạ Dạ bước ra đình viện từ sớm, nhìn Lục Duyên bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đi thôi"
Lục Duyên gật đầu, cùng Dạ Dạ và Tiểu Bạch rời khỏi đình viện.
Họ đến một tòa đại điện lớn ở trung tâm thành phố.
Trước đại điện là một quảng trường rất lớn, lúc này có người đứng ở quảng trường, Lục Duyên đảo mắt nhìn qua thì thấy Dạ Hằng và Diêm Lương, còn có Dạ Tĩnh và một nam tử tinh linh mà Lục Duyên không quen biết.
Ngoài họ ra, còn có một vài Miêu nhân đứng bên cạnh, một số người trông còn khá trẻ, và một số người trung lão niên.
Sau khi Dạ Dạ và Lục Duyên đi tới, mấy Miêu nhân quay đầu lại nhìn hai người họ, Lục Duyên phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang nhìn lên người mình, mang theo về thăm đò.
Lục Duyên cũng có thể hiểu được, dù sao hắn cũng là người đứng đầu trong Thiên Kiêu Bảng, hơn nữa giá trị thứ hạng trong Thiên Kiêu Bảng của Bạch Vân thành vẫn rất cao.
Nhìn thấy Lục Duyên và Dạ Dạ đi tới, Dạ Hằng mỉm cười vẫy tay:
"Lục huynh, hoàng muội, các ngươi đến rồi"
Dạ Tĩnh liếc nhìn Lục Duyên, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Lục Duyên nhìn Dạ Tĩnh, không thể không thừa nhận, Lục Duyên thích Dạ Hằng hơn Dạ Tĩnh.
Không lâu sau, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, trên quảng trường đột nhiên xuất hiện một vài bóng người, Lục Duyên đưa mắt nhìn qua, Miêu nhân đứng đầu trông rất tuấn tú, đôi mắt sâu thẩm, chỉ đứng ở đó, giống như một vòng xoáy u tối, thu hút sự chú ý của mọi người.
Da đầu Lục Duyên hơi tê dại, có chút sợ hãi.
Đây là nỗi sợ hãi của bản năng sinh mệnh.
Miêu nhân này chắc hẳn là một chiến thánh!
Ý tưởng này lần đầu tiên nảy ra trong đầu Lục Duyên.
Hắn hẳn là tổ tiên của Dạ Dạ, Thiên Minh thánh giả chăng?
Đây là lần đầu tiên Lục Duyên nhìn thấy chiến thánh, trong mắt hiện lên một tia tò mò, nhưng không dám nhìn lâu.
Khoảng cách giữa chiến thánh và chiến đế thực sự quá lớn.
Cho dù đứng ở trước mặt chiến đế, Lục Duyên cảm thấy mình không phải là đối thủ, nhưng hắn sẽ không bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy.