Đột nhiên ông ta cảm thấy hoảng hốt, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang say khướt đi trên một con đường.
Ở bên cạnh ông ta là lão Perkin với mái tóc ngắn lốm đốm bạc và khuôn mặt đồ bừng, người kia say khướt tựa vào bả vai ông ta rồi hát hò âm.
1Người đàn ông trung niên sững sờ, luôn cảm thấy hình như lúc trước mình đã mơ gì đó?
Nhưng ông ta lại hoàn toàn không nhớ ra được mình đã mơ gì.
Sau đó ông ta thấy hơi buồn cười, bởi vì rõ ràng mình còn đang đi trên đường thì sao có thể nằm mơ? Chắc chắn là do uống say nên xuất hiện ảo giác.
Đúng lúc này, lão Perkin chịu dừng tiếng hát khó nghe lại, mở miệng thì thẩm:
"Ta, ta muốn đi xả lũ"
Người đàn ông trung niên liếc nhìn lão Perkin với vẻ không mấy kiên nhẫn:
"Đi đi, đi đi! Mau trở về đấy! Nấc..."
Lão Perkin không trả lời, lung la lung lay đi về phía hẻm nhỏ.
Người đàn ông trung niên yên lặng chờ, đợi mãi một hồi mà vẫn chưa thấy lão Perkin đi ra, người đàn ông trung niên lải nhải mấy câu rồi loạng chà loạng choạng ngồi xuống ở bên đường, sắp nằm nhoài cả người xuống đất đến nơi rồi.
Lại đợi thêm một lúc, có vẻ như người đàn ông trung niên không chờ nổi nữa.
Ông ta nhìn hẻm nhỏ đen kịt rỏi lẩm bẩm phàn nàn:
"Lâu thế... Lão Perkin!"
Người đàn ông trung niên gọi to một câu, nhưng kết quả là không có ai đáp lời.
Ông ta ngừng một lát rồi hùng hùng hổ đứng lên, lung lay đi về phía hẻm nhỏ.
Trước khi ông ta đi vào hẻm thì đã ngó nhìn bên trong, trong hẻm hơi lờ mờ, có điều trông cũng rất bình thường, chỉ có hai túi rác bị ném ở bên cạnh, còn lão Perkin thì đến cả cái bóng cũng không thấy.
Người đàn ông trung niên gãi đầu một cái và mắng:
"Tên khốn lão Perkin này, giải quyết nỗi buồn xong lại âm thầm đi luôn?"
Sau đó, ông ta hùng hùng hổ hổ xoay người lại.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông trung niên đều không nhìn thấy người đẹp tóc đen vẫn luôn yên lặng đi theo bên cạnh ông ta.
Mãi cho đến khi người đàn ông trung niên về đến nhà, khung cảnh đột nhiên vỡ vụn giống như tấm gương.
Người đàn ông trung niên lấy lại tinh thần, ông ta nhìn mấy người trước mặt, đặc biệt là người đẹp tóc đen và đôi mắt đen kịt kia, lúc này trong mắt ông ta đã xuất hiện về kính SỢ.
"Đại, các đại nhân, ta thật sự không phạm tội..."
Ông ta sắp khóc đến nơi rồi.
Mấy người Phất Lãng Minh nhìn về phía người đẹp tóc đen.
Chỉ thấy người đẹp tóc đen lắc đầu.
Cả đám khẽ thở dài một hơi, sau đó Phất Lãng Minh cười nói"
"Vừa nãy chỉ là quy trình cần thiết, ngươi trở về đi"
Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên như được đại xá, vội vàng đóng cửa lại.
Sắc mặt mấy người Tiết Vương có chút nặng nề.
Phất Lãng Minh nhìn cửa nhà đóng chặt, cất tiếng:
"Hình như đây đã là lần thứ tám nhỉ? Thậm chí A Mẫn đã dùng đến huyễn cảnh để tái hiện tình hình lúc ấy của họ, mà cũng không có chút manh mối nào... Xem ra tên dị hóa giả này cực kỳ gian xảo..."
Người đẹp tóc đen tên là Lâm Mẫn mở miệng hỏi:
"Vậy chúng ta vẫn tiếp tục sao?"
Phất Lãng Minh nhíu mày suy nghĩ rôi lên tiếng:
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn lắm, hiệu quả quá thấp, thông báo cho phân đội người gác đêm ở khu nam, để họ tập trung toàn bộ những người từng gặp phải hiện tượng dị hóa ở khu vực này lại, sau đó chúng ta sẽ tập trung điều tra"
"Vâng!"
Tiết Vượng lấy bộ đàm ra, bắt đầu liên lạc với đội ngũ phân đội người gác đêm thuộc khu nam.
Đồng thời mấy người họ cũng rời khỏi tầng nhà dân này, đi ra bên ngoài tiểu khu.
Lúc này đã là đêm khuya, toàn bộ tiểu khu vô cùng yên tĩnh.
Vốn dĩ đến giờ này rồi sẽ không có mấy người bình thường ra ngoài đi dạo, huống chỉ vào thời kỳ loại sự kiện dị hóa liên tiếp xảy ra như này?
Nhóm Phất Lãng Minh đều không thấy ngạc nhiên gì.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Mẫn vốn đang đi về phía bên ngoài tiểu khu, đột nhiên có một cái cửa màu đen lặng lẽ xuất hiện phía sau nàng ấy, có mấy cánh tay đen nhánh thò ra từ trong cửa và duõi về phía Lâm Mẫn.
Toàn bộ quá trình đều lặng yên không một tiếng động, thậm chí còn không có gợn sóng linh lực.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới điểm này.
Có hai cánh tay bắt lấy hai tay Lâm Mẫn, còn hai cánh tay khác thì vươn về phía mặt của Lâm Mẫn.
Vào lúc hai cánh tay đen xì sắp chạm tới mặt của Lâm Mẫn, thì có một bóng đen xuất hiện từ trong cái bóng của Lâm Mẫn, nó vươn tay ra bắt lấy hai cánh tay đen nhánh từ chỗ sâu bên trong cửa.
Vật thể ở bên trong cửa dường như bị hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của bóng đen, sau khi sửng sốt một chút thì hai cánh tay bị bóng đen bắt lấy điên cuồng giãy dụa, các cánh tay còn lại thì đánh về phía bóng đen.
Cánh tay mang theo khí kình vô cùng cường đại, nhưng toàn bộ đều rơi vào trong khói đen, ngay cả khói đen cũng không phá bỏ được, tất nhiên không thể làm bóng đen bị thương.
Cuối cùng động tĩnh này cũng hấp dẫn sự chú ý của mấy người Phất Lãng Minh.
Sắc mặt mọi người kịch liệt thay đổi rồi bất chợt quay đầu, sau khi nhìn thấy cánh tay đen nhánh thò ra từ trong cửa cùng với bóng đen ở phía sau Lâm Mẫn, tròng mắt ai nấy đều co rút lại, sau lưng ứa đầy mồ hôi lạnh.