Mica sờ vào chân tóc hơi dài của mình rồi cười gượng:
"Hai người chúng ta đã không nghỉ ngơi tốt một tháng rồi"
Lục Duyên:
Khá lắm, người máy cũng không thể làm được như các ngươi...
Sa Gian và Mica đều là cường giả cấp bậc chiến vương, nhưng mà có là chiến vương thì tinh lực cũng không phải là vô cùng vô tận, khó trách trông hai người lại mệt mỏi như Vậy.
Lục Duyên liếc nhìn hai người bằng ánh mắt đồng tình, nhưng cũng có cả vẻ kính nể.
Nói cho cùng thì công việc của họ cũng là phòng ngừa dị hóa tạo thành mối nguy hại quy mô lớn, đối tượng bảo vệ cơ bản đều là người bình thường.
Hắn mỉm cười cất tiếng:
"Nếu như có gì cần giúp đỡ thì có thể nói với ta, mặc dù không chắc có thể giúp được gì hay không"
Sa Gian cười đáp lại:
"Nếu như Lục trưởng lão có thể xử lý hiện tượng dị hóa cấp B nhanh chóng, thế thì chính là đã giúp một việc lớn"
Lục Duyên bật cười:
"Ta sẽ cố hết sức"
Lúc Lục Duyên rời khỏi văn phòng bộ trưởng, Sa Gian đã chỉ Lục Duyên xuống phòng dành cho khách ở tầng một.
Thực ra nội thất bên trong cũng giống những phòng dành cho khách thông thường, chuyển dùng để cho khách quý nghỉ ngơi.
Lục Duyên hiển nhiên chính là khách quý.
Hắn ngồi trên ghế sofa trong phòng dành cho khách, bắt đầu cảm nhận một đám phân thân bóng đen.
Phân thân bóng đen ở trong văn phòng của Đường Phi không có động thái gì, Đường Phi vẫn luôn làm việc, không có gì khác thường.
Hiện tại, mấy người Phất Lãng Minh vẫn đang đi trên đường khu nam, cũng không có gì kỳ lạ.
Lục Duyên suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt chợt đen nhánh thâm thúy, chỉ thấy từng luồng khói đen hiện lên, trọn vẹn hơn hai trăm phân thân bóng đen theo đó mà xuất hiện.
Những phân thân bóng đen này có được chiến lực bằng một phần ba Lục Duyên, gần như là vô địch trong đám chiến vương, cho dù là chiến hoàng ghi lại gen cấp hoàng cũng sẽ gặp khó khăn trong việc giải quyết chúng.
Mà chỗ này có khoảng hơn hai trăm phân thân như thế.
Lục Duyên dùng một ý nghĩa đã khiến tất cả phân thân bóng đen biến mất tại chỗ, phân tán ra khắp toàn bộ thành Yali.
Phân thân bóng đen không có ý chí của mình, trừ phí là chính bản thân hắn thiết lập quy tắc hành động đơn giản, nếu không thì chỉ có thể hành động trong phạm vi Lục Duyên cảm nhận được.
Mà phạm vi cảm nhận của Lục Duyên tận mấy trăm cây số, bao trùm khắp toàn bộ Yali thành, cho nên không cần lo lắng sẽ không thể khống chế.
Sở dĩ Lục Duyên không trực tiếp sử dụng năng lực cảm nhận để giám thị toàn bộ Yali thành, là bởi vì năng lực cảm nhận bao phủ càng rộng thì khả năng bỏ sót càng nhiều, hơn nữa động tĩnh lớn như vậy rất dễ bị phát hiện, có lẽ sẽ quấy nhiễu đến dị hóa giả.
Vì thế, sử dụng phân thân bóng đen là lựa chọn tốt hơn.
Không chỉ vì việc theo dõi càng thêm bí mật, mà nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phân thân bóng đen cũng có thể ra tay ngay lập tức.
Sau khi phái phân thân bóng đen ra ngoài, Lục Duyên khoanh chân ngồi ở trên giường, yên tĩnh chờ đợi sự kiện dị hóa xảy ra.
Hắn hơi tò mò, đến tột cùng những người mất tích không thấy tăm hơi đó đã biến mất như thế nào.
Vài giờ trôi qua, bóng tối ngày càng đen đặc, đã hơn mười hai giờ.
Sự kiện dị hóa vẫn chưa xảy ra, Lục Duyên cảm nhận văn phòng của Đường Phi, thấy Đường Phi vẫn đang xử lý vấn đề thì hơi híp mắt lại.
Cũng không biết có phải do hắn đến đây nên dị hóa giả mới ẩn nấp đi, nếu đúng là như vậy thì hiện tượng dị hóa lần này hoặc là do Đường Phi sử dụng năng lực nào đó để gây án, hoặc là Đường Phi có liên quan với kẻ tạo nên hiện tượng dị hóa này.
Cũng không biết là trường hợp nào.
Khu nam, trong một căn chung cư.
Tiết Vượng đứng ở cửa một nhà dân, có một người đàn ông trung niên trông thật thà chất phác đứng ở trong cửa.
Trên mặt người đàn ông trung niên này còn tràn đầy vẻ sợ hãi, mở miệng nói:
"Lúc ấy ta và lão Perkin đều uống nhiều, lão Perkin nói muốn đi tiểu cho nên đã đi vào trong một hẻm nhỏ, sau đó... sau đó ta chờ rất lâu cũng không thấy lão Perkin đi ra, ta còn tưởng ông ấy say rồi ngã trong hẻm nhỏ. Nhưng khi ta đi vào thì không thấy ai hết, không thấy bất cứ gì! Cũng không thấy lão Perkin đâu cả! Ngày hôm sau người nhà của ông ấy tới tìm ta nói là lão Perkin vẫn chưa về nhà, ta cũng không biết làm sao, bởi vì lúc ấy ta cũng không thấy ông ấy đâu hết!"
Tiết Vượng cười rồi cất giọng:
"Vậy ngươi suy nghĩ kỹ lại xem lúc ấy có thấy điểm gì khác thường hay không? Có thấy điểm gì kỳ lạ hay không?"
"Điểm kỳ lạ khác thường á?"
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lấp lóe, tập trung suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta mới cười gượng nói:
"Đại nhân, lúc ấy ta cũng uống nhiều, khi không thấy lão Perkin ta vẫn còn tưởng rằng ông ấy bỏ ta ở lại tự mình về trước ấy. Cho nên lúc đó ta cũng không để ý có gì khác thường không... Hơn nữa con hẻm nhỏ đó còn tối như vậy..."
Đúng lúc này, một người đẹp tóc đẹp ở bên cạnh Tiết Vương bỗng nhẹ nhàng cất giọng:
"Nhìn ta"
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì vô thức nhìn về phía người đẹp tóc đen.
Ông ta đối mặt với người đẹp tóc đen, bỗng cảm thấy đôi mắt của người kia tựa như hai vòng xoáy vậy.