Ngay sau đó, Đồng Mộng Hàm đi tới trước một pho tượng chiến sĩ hệ nguyên tố màu đen được đặt trong góc tường.
Pho tượng chiến sĩ nguyên tố này nắm pháp trượng trong tay, trên đỉnh pháp trượng được khảm một viên bảo châu bằng thạch.
Đồng Mộng Hàm hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra vẻ điên cuồng và kích động.
Nàng vươn ngón tay trắng nõn ra nhấn vào viên bảo châu bằng thạch. Ngay sau đó, không gian trên viên đá dao động và hóa thành một cánh cổng không gian.
Bản thể Lục Duyên trong nhà Lý Thanh Hòa kinh ngạc đến mức mở to hai mắt nhìn.
Đá thế giới ư?
Cách thức vận chuyển của cổng không gian và viên đá này trông giống như đá thế giới mà người đầu chó đã lấy ra trong trận thi đấu ở Băng Mạch tinh.
Đá thế giới mà lại để ở cái nơi quỷ quái nào thế này? Lại để ngụy trang nữa. Trước đó Lục Duyên cũng nghĩ tới có thể sẽ có mật đạo hay mật thất kiểu gì đó nên đã cẩn thận tìm ở mỗi tầng.
Nhưng để ở một nơi quỷ quái thế này thì ai mà tìm được? !
Hơn nữa lại chỉ dùng để đặt một bảo vật như đá thế giới?
Lục Duyên thấy hơi nhức đầu.
Thừa dịp Đồng Mộng Hàm chưa tiến vào tiểu thế giới, hắn giấu mình vào cái bóng của Đồng Mộng Hàm.
Lục Duyên theo sau Đồng Mộng Hàm cùng đi vào tiểu thế giới.
Không gian trong đá thế giới này không lớn lắm, phạm vi chỉ trong khoảng mấy trăm mét trở lại, còn nhỏ hơn cả đá thế giới của người đầu chó lúc trước một ít.
Mặt đất trong tiểu thế giới là nham thạch xám, xung quanh còn bày biện các vật phẩm.
Trong phòng có hai người, một người khoác đấu bồng đen, phía dưới áo choàng tối đen như mực, không thấy rõ mặt, ngay cả giới tính và chủng tộc là gì cũng không rõ. Còn lại là một người đàn ông trung niên có về ngoài điển trai, mái tóc đen dài, toát lên khí chất uy nghiêm của người có địa vị.
Lục Duyên từng nhìn thấy ông ta trên trang tin, đó là Tể Tướng Đồng Thư.
Giờ phút này, Đồng Thư đang đứng trước người mặc áo choàng với vẻ kính cẩn và sùng bái.
Lục Duyên thấy vậy thì hơi nheo mắt.
Biết ngay nhà Tể Tướng này có vấn đề mà.
Không biết có phải mấy người kia đều liên quan đến dị hóa không?
Không có hộp tiến hóa ở đây, Lục Duyên không thể chắc chắn.
Người mặc áo choàng đen này là ai?
Trong lúc Lục Duyên nhìn người mặc áo choàng đen với về nghi hoặc, Đồng Mộng Hàm tiến vào làm Đồng Thư và người mặc áo choàng đen giật mình.
Trên mặt Đồng Thư hiện lên vẻ thăm dò, hắn hỏi:
"Mộng Hàm, sao rồi?"
Động Mộng Hàm liếc nhìn người mặc áo choàng đen với sự phấn khích, nở nụ cười kích động:
"Giờ Tư Thính Phong rất tin tưởng ta, ta đã nắm giữ tuyến đường tuần tra và lịch đổi ca của hộ vệ Hồng Phong rồi"
Đôi mặt Đỏng Thư sáng lên, hắn hướng mắt về người mặc áo choàng đen.
Giọng nói có chút kì lạ của người mặc áo choàng đen vang lên:
"Tốt lắm. Tiếp theo là tìm ra sơ đỏ bố trí và đội hình canh gác phòng thu nhận ngầm của người gác đêm. Sau khi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ cho đế quốc Hồng Phong một niềm vui bất ngờ"
Sơ đồ bố trí phòng thu nhận? !
Lục Duyên trong bóng Đồng Mộng Hàm trừng mắt thật lớn, lòng đầy thảng thốt.
Người này muốn có sơ đồ bố trí người gác đêm của phòng thu nhận ngầm để làm gì?
Nếu nói phòng thu nhận ngầm có thứ gì đặc biệt thì chỉ có các vật dị hóa thôi.
Người mặc áo choàng đen này muốn vật dị hóa sao?
Vì sao lại muốn vật dị hóa?
Thả chúng ra ư? Hay là lấy hết đi?
Nên biết là vật dị hóa trong phòng thu nhận ngầm có tới hơn vạn đấy!
Cấp A lẫn cấp S cũng có hơn mười cái.
Nếu thả hết ra thì khác nào một sự đả kích mang tính hủy diệt đối với tổng bộ người gác đêm, thậm chí còn liên lụy tới cả đế đô nữa!
Nếu muốn mang toàn bộ vật dị hóa trong đó đi càng phiền toái hơn.
Lõ đâu bọn người kia thả vật dị hóa vào các thành phố, vậy không biết sẽ bao nhiêu thành phố bị hủy diệt nữa.
Chưa kể đến những thứ khác, chỉ cần mỗi vật dị hóa A39 cấp A Lục Duyên từng thấy thôi cũng đủ để hủy diệt một thành phố lớn rồi.
Người mặc áo choàng đen kia là thứ quỷ gì vậy?
Sao lại điên khùng như thế?
Trong lòng Lục Duyên chấn động.
Đúng lúc này, đột nhiên người mặc áo choàng đen dừng lại, liếc nhìn bóng lưng Đồng Mộng Hàm.
"Hữm?"
Dưới cái mũ đen là một đôi mắt màu đỏ lạnh lùng vô tình.
Giây phút nhìn thấy đôi mắt đồ như máu kia, đầu Lục Duyên nổ vang, giác quan ngay lập tức rời khỏi phân thân.
Người mặc áo choàng đen vung tay nắm lấy một bóng đen ra khỏi bóng của Đỏng Mộng Hàm.
"Đây là...
Đồng Mộng Hàm và Đồng Thư đều trừng to mắt đây hoảng sợ.
Nhất là Đồng Mộng Hàm, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Giọng nói lạnh lẽo của người mặc áo choàng đen lại vang lên:
"Đồ ăn hại!"
Hắn vung tay lên, Đồng Mộng Hàm ngã nhào ra đất, nàng thét lên từng tiếng thảm thiết chói tai, toàn thân run rẩy dữ dội, trên bề mặt cơ thể tràn ra một vệt máu tươi.
Đồng Thư hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, người run như cầy sấy.
Sau khi tra tấn Đồng Mộng Hàm, người mặc áo choàng đen dừng lại.
Đồng Mộng Hàm liên tục thở hổn hển, nàng chật vật quỳ trên mặt đất, không ngừng giải thích.
"Hừ... Có con sâu phát hiện ra nơi này rồi... Xem ra ta phải đổi chỗ khác thôi"
Giọng nói của người mặc áo choàng đen vang lên.