Trước đó Lục Duyên đã điều tra về tin tức của phủ Tể Tướng. Vị trí rất dễ tìm thấy, ở ngay khu Bạch Liễu, hơn nữa còn là ở trung tâm. Toàn bộ khu vực đó đều là dinh thự gia tộc của các quan to quyền quý.
Chiến lực của phân thân Ám Ảnh bằng một phần ba Lục Duyên, vì có được sức mạnh hệ hắc ám nên tốc độ trong đêm đen cực nhanh.
Không bao lâu sau, phân thân Ám Ảnh đã tới một trang viên vô cùng to lớn.
Bên trong trang viên là một loạt các biệt thự hoa lệ, xung quanh biệt thự còn có vườn hoa, thảm cô, thậm chí còn có hồ nước và hòn non bộ.
Quả là một trang viên khổng lồ đến mức không gì sánh bằng.
Giác quan của Lục Duyên đồng bộ với phân thân Ám Ảnh nên dễ dàng cảm nhận được xung quanh trang viên còn có một đội chiến sĩ gen đang tuần tra.
Thực lực những chiến sĩ gen này không yếu, thậm chí Lục Duyên còn cảm nhận được hơi thở của cấp chiến vương và cấp chiến hoàng trong trang viên này.
Chính ra thì thực lực hiện tại của Lục Duyên mạnh hơn chiến hoàng ghi lại gen cấp hoàng thông thường một chút.
Nhưng một phần ba chiến lực thì chắc chắn là không bằng chiến hoàng rồi.
Nhưng Lục Duyên cũng không định để phân thân Ám Ảnh chiến đấu trực diện với chiến hoàng.
Nếu chỉ là ấn nấp và điều tra thông tin, với trình độ che giấu trong bóng tối của phân thân Ám Ảnh thì cho dù là chiến hoàng cũng khó phát hiện ra.
Dù sao đây chính là gen cấp đế, phân thân Ám Ảnh đã hiểu khá sâu rộng về việc vận dụng sức mạnh hắc ám rồi.
Trong bóng tối, Lục Duyên điều khiển phân thân Ám Ảnh lặng lẽ lướt qua bức tường và đi vào trong trang viên.
Phân thân Ám Ảnh đi ngang qua nhưng hai đội hộ vệ hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Lục Duyên thoải mái vượt qua mảnh đất trống trải trong trang viên, đột nhập vào những biệt thự ở trung tâm.
Lục Duyên tiến thẳng về phía căn biệt thự lớn nhất, xa hoa nhất trong số đó.
Đó là một tòa nhà cao sáu tầng, là một biệt thự hùng vĩ có diện tích trên trăm mét vuông.
Phân thân Ám Ảnh nhẹ nhàng vào biệt thự thật nhanh. Tuy cửa biệt thự vẫn đóng nhưng có cánh cửa nào có thể ngăn chặn một cái bóng chứ?
Sau khi đột nhập vào biệt thự, phân thân Ám Ảnh hiện lên trong một góc tối. Hắn quan sát biệt thự, nơi này được trang trí bởi hai màu xanh và vàng rực rõ, vừa thanh lịch lại vừa xa xỉ, trên tường treo khá nhiều tranh vẽ, mặc dù Lục Duyên không biết một bức tranh nào cả.
Nhưng hắn vẫn nhìn ra được Tể Tướng của đế quốc Hỏng Phong là một kẻ rất giàu.
Người ta là gia tộc lớn mà, phải vậy thôi.
Vì không quen thuộc đường đi nước bước trong phủ Tể Tướng nên sau khi tiến vào biệt thự trung tâm, hắn định đi đây đó để xem.
Nếu trên người Đồng Mộng Hàm có dị hóa tồn tại thì đâu ai biết ngoài nàng ra liệu còn người nào cũng có hiện tượng dị hóa với đặc tính ăn mòn đó không.
Trong biệt thự có rất nhiều nữ giúp việc đi qua đi lại, cách một đoạn là có một bảo vệ tuân tra. Với vị trí Tể Tướng thì hắn thực hiện việc quản lý an toàn cho gia đình rất tốt.
Lục Duyên đi dạo một vòng, phát hiện chủ nhân của phủ Tể Tướng là một đứa nhóc tóc vàng, nó đang tranh cãi ầm ĩ với nữ giúp việc, nhìn rất bình thường.
Bên cạnh đó, có một cô gái tóc đen trông khá giống Đồng Mộng Hàm nhưng có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, chắc là muội muội hay gì đó của Đỏng Mộng Hàm.
Cô gái này đang ở trong phòng tranh, nhìn qua cũng không có gì khác thường.
Sau khi nhìn thấy những hình ảnh này, Lục Duyên cảm giác hình như phủ Tể Tướng không có gì kỳ lạ cả.
Hắn hơi tiếc nuối, phân thân Ám Ảnh của hắn không phải là bản thể nên chẳng có cách gì để mang hộp tiến hóa tới đây.
Nếu có hộp tiến hóa thì có lẽ sẽ cảm ứng được dị hóa hoặc tìm được những điểm khác lạ thông qua chiếc hộp.
Nhưng đành chịu thôi, chắc chắn bản thể Lục Duyên sẽ không đến phủ Tể Tướng rồi, lỡ đâu có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, nguy hiểm thấy bà.
Này... Không phải hắn sợ đâu, chẳng qua hắn chỉ muốn cẩn thận hơn mà thôi, đâu cần thiết vì một suy đoán mà liều lĩnh mạo hiểm được đúng không?
Lục Duyên từ tầng một đi thẳng lên tầng sáu, xem xét hết cả tòa nhà cũng không phát hiện được nơi nào có gì kỳ lạ.
Thậm chí, hắn còn hơi nghi ngờ có phải trước đó mình đoán sai rồi hay không.
Lục Duyên không nhìn thấy Đồng Mộng Hàm hay Tể Tướng nhưng bắt gặp hai người phụ nữ xinh đẹp có tuổi, có thể là vợ của Tể Tướng, nhìn qua trông rất đẹp.
Đương nhiên đây không phải việc chính nên Lục Duyên chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Không phát hiện được gì ở biệt thự này, Lục Duyên định sang biệt thự khác để xem xét.
Hắn nhanh chóng đi tới lâu một.
Nhưng vừa đến tầng một thì có người mở cửa biệt thự ra và đi vào.
Lục Duyên vừa nhìn thấy người này thì đồng tử co rụt, là Đồng Mộng Hàm.
Hắn nheo mắt, trốn vào góc phòng để theo dõi Đồng Mộng Hàm.
Trên mặt Đồng Mộng Hàm vẫn là nụ cười ôn hòa như lúc gặp ở tiệc đính hôn và tiệc tối trong ngày Gặt Hái.
Lục Duyên đi theo Đồng Mộng Hàm, chẳng mấy chốc đã nhíu mày.
Nàng không lên tầng trên mà đi đến một góc heo hút ở tầng một.