Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 632: Ghen? ? ?.




Bố Na nghe thế, che miệng cười tủm tỉm:

"Lý trưởng lão, năng lực bảo vệ miếng ăn này của ngươi thật sự là hiếm thấy nha"

Sắc mặt Lý Thanh Hòa cứng đờ, trừng mắt liếc Bố Na.

Bố Na mỉm cười cũng không trêu Lý Thanh Hòa tiếp nữa, tránh để người này thẹn quá hóa giận, bởi nàng biết mình không phải là đối thủ của Lý Thanh Hòa.

Nghe người khác nói chuyện, đặc biệt là lời lẽ của Bố Na lại khiến người thanh niên trẻ tuổi kia nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt mù mịt.

Dường như Lục Duyên cảm nhận được, thoáng ngó nhìn qua thanh niên trẻ tuổi kia.

Chú ý vào ánh mắt của Lục Duyên, người đàn ông trê tuổi kia nở nụ cười cứng ngắc:

"Ta tên La Lâu"

Sau đó, La Lâu cũng không nói gì nữa. Những người khác liếc mắt nhìn nhau khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên kì quái.

Lục Duyên nhìn thấy tình cảnh này đã hiểu được gì đó, thoáng nhìn qua Lý Thanh Hòa bằng ánh mắt quái dị.

Rõ ràng, người đàn ông trẻ tuổi này chính là người theo đuổi Thanh Hòa tỷ?

Thấy tuổi tác của hắn cũng không lớn, có thể đột phá tới cấp Chiến Vương thì phải là một thiên tài rồi nhỉ?

Hắn mấp máy khóe môi, cũng không lên tiếng đả kích người tên La Lâu này.

Dường như Lý Thanh Hòa không có phản ứng gì cả, nàng nhìn qua ông lão cười nói:

"Trương trưởng lão, ta định dắt Duyên đệ đệ tới xem đồ vật biến dạng bên trong"

Trương Chấn cười mỉm, gật đầu đáp:

"Đi đi, quả thật người trẻ tuổi thì nên cố gắng tìm hiểu một chút về biến dạng, bây giờ hiện tượng biến dạng xảy ra mỗi lúc một nhiều, có đám người trẻ tuổi thiên phú như các ngươi, sau này mới có thể bảo vệ quốc gia của chúng ta, bảo vệ những người dân thường"

Lục Duyên nghĩ tới lúc mình còn chưa thức tỉnh gặp phải hiện tượng biến dạng khiến gia đình của hắn kiếp trước tan nát, sau khi thức tỉnh thì hiện tượng biến dạng cũng đã khiến rất nhiều người ở khu dân nghèo phải chết.

Trong lòng hắn khẽ thở dài một hơi, nghiêm túc gật đầu nói:

"Ta biết rồi tiền bối"

Nếu như có thể thì Lục Duyên rất muốn kìm hãm hiện tượng biến dạng này xuống, thứ này đã hại quá nhiều người rồi.

Ừm... Ngoài ra thì còn có một vài khe nứt không gian cũng vậy.

Giống như khu vực cấm dãy núi vô tận và khe nứt lửa băng ở vùng sát biên giới của đế quốc Hồng Phong vậy, cũng là bởi vì khe nứt không gian mà hình thành.

Bàn tới khe nứt không gian... Đôi mắt của Lục Duyên bỗng sáng ngời.

Bây giờ thì gen hệ không gian của hắn đã đạt tới cấp đế rồi, năng lực khống chế lực lượng không gian đã rất tốt.

Nếu như đợi đến khi hắn rèn luyện gen hệ không gian tới cấp độ hoàn hảo thì hắn thật sự có hi vọng đóng lại một vài khe nứt không gian loại nhỏ rồi.

Lục Duyên nhớ tới khe nứt không gian ở sao Băng Mạch.

Nếu như chỉ là kế nứt không gian ở trình độ đó thì nếu gen ngao du không gian của mình rèn luyện tới mức độ hoàn hảo thì có hi vọng hoàn toàn đóng lại được.

Nghĩ tới đây, Lục Duyên cảm thấy kích động trong lòng.

Chờ tới khi hắn rèn luyện gen ngao du không gian tới mức hoàn hảo thì hắn sẽ chạy tới sao Băng Mạch, đóng lại kẽ nứt không gian ở bên đó trước.

Nếu vậy thì chỉ có bên loài người là có kẽ nứt không gian, cũng không sợ người đầu chó bên kia có động tĩnh gì.

Liên quan tới chuyện sau đó của trận thi đấu ở sao Băng Mạch thì trong thời gian tu luyện, Lục Duyên có nghe Tư Thính Vũ nói qua rồi.

Mặc dù ngoài miệng người đầu chó Huyết Cốt nói sẽ trao quyền khai thác cho loài người, nhưng bên trong lại âm thầm giở trò. Ví dụ như dẫn dụ Thú Triều phá hoại căn cứ khai thác, ám sát một vài chiến sĩ nhân loại, gây nên tai họa, vân vân.

Mặc dù loài người không tìm được bằng chứng cụ thể, nhưng mà người đầu chó Huyết Cốt vẫn chưa rời khỏi sao Băng Mạch, chuyện này chứng tỏ họ nhất định vẫn còn chưa từ bỏ.

Chờ đến khi hắn bịt lại kẽ nứt không gian ở phía bên kia thì những người đầu chó ở lại sẽ một thân một mình, đó chính là nghĩa đen của câu đóng cửa đánh chó.

Lục Duyên không nhịn được thầm cười trong lòng.

Nếu như thế thì Lục Duyên sẽ sửa đổi trình tự rèn luyện lại một chút, trước tiên là rèn luyện gen ngao du không gian.

Trước tiên phải xử lý xong kẽ nứt không gian đã, sau đó mới xem xét tới cái khác.

Lục Duyên và Lý Thanh Hòa ra khỏi cửa, đi trên hành lang về hướng của căn phòng đồ vật biến dạng.

"Duyên đệ đệ, ngươi đang suy nghĩ gì đó?"

Để ý thấy Lục Duyên đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, Lý Thanh Hòa tò mò hỏi.

Lục Duyên phản ứng lại kịp thời, mỉm cười nhìn Lý Thanh Hòa:

"Ta đang nghĩ người tên La Lâu khi nãy, hình như là đang theo đuổi ngươi?"

Lý Thanh Hòa hơi nhíu mày, nở nụ cười xấu xa:

"Người theo đuổi tỷ tỷ nhiều lắm đấy, sao hả? Duyên đệ đệ, ngươi ghen sao?"

Lục Duyên nhíu mày, hai người vừa đi vào trong, Lục Duyên đã duỗi tay nắm chặt tay Lý Thanh Hòa, mở miệng cười nói:

"Ta có gì mà phải ghen?"

Lý Thanh Hòa không ngờ Lục Duyên lại bạo gan như vậy, cả người nàng thoáng cứng đờ, Lục Duyên còn có thể cảm nhận rất rõ hình như Lý Thanh Hòa đang bối rối.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút thú vị.