Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 631: Tìm Hiểu.




Hắn cảm thán xong lại cười nói:

"Các ngươi muốn xuống phòng dưới lòng đất?"

"Ừm, Duyên đệ đệ vừa mới gia nhập Người gác đêm, vẫn còn chưa hiểu rõ lắm về đô vật biến dạng, ta định dắt hắn đi xem thử"

Lý Thanh Hòa giải thích.

"Ừm, quả thật là nên xem thử"

Vương trưởng lão gật đầu, sau đó truyền linh lực của mình lên một dụng cụ màu đen.

Một giây sau đó, mặt đất ở giữa phòng đã nứt toạc ra một khe hở, lộ ra một cầu thang đi xuống dưới.

Hai bên trên vách tường ở lối cầu thang cứ cách một khoảng sẽ thấy một ngọn đèn đuốc treo ở đó.

Có ánh sáng hắt từ ngọn đèn đuốc, ánh lửa bập bùng khiến nơi phía dưới kia trông vô cùng tĩnh mịch.

Lục Duyên hơi kinh ngạc, tại sao lại không bật đèn lên?

Chỉ là hắn không có nói ra ngoài miệng mà thôi.

Lý Thanh Hòa kéo tay của Lục Duyên:

"Đi thôi, chúng ta xuống dưới"

Hai người đi xuống, khe nứt ở trên bỗng đóng trở lại.

Cầu thang uống lượn hướng xuống phía dưới, hình như cứ mãi đâm thẳng xuống dưới lòng đất mà đi, cũng không biết đã đi bao xa rồi.

Đi được một đoạn nữa, Lục Duyên phát hiện vẫn không có ánh đèn, hắn nhịn không được lai hỏi:

"Thanh Hòa tỷ, tại sao dưới này lại không bật đèn?"

Lý Thanh Hòa cười đáp:

"Bên dưới có vài đồ vật biến dạng vô cùng mẫn cảm với ánh đèn, chỉ cần có ánh đèn thì sẽ xảy ra biến dạng"

Lục Duyên có hơi sửng sốt:

"Có loại đồ vật biến dạng kiểu quái gở vậy nữa sao?"

Lý Thanh Hòa nghiêm túc nói:

"Đồ vật biến dạng đều có năng lực quái lạ, có vài đồ vật biến dạng mà nếu ngươi không biết năng lực của nó thì cho dù có là Chiến Đế cũng đều có thể thất bại"

Lục Duyên có chút khó hiểu, càng thêm tò mò hơn về những thứ đồ vật này.

Lại đi tiếp một đoạn đường nữa, cuối cùng Lục Duyên cũng có thể bước xuống mặt đất.

Sàn nhà được tạo từ kim loại màu đen, rộng khoảng chừng mười mét. Hai người vừa đi tới mặt đất thì Lục Duyên đã ngó nhìn xung quanh.

Mặc dù không gian có hơi tối tăm, nhưng mà hiện tại Lục Duyên đã có được quốc gia hắc ám, làm nên gen hệ hắc ám, cho nên dù không gian đều tối tăm nhưng hắn cũng có thể dễ dàng mà nhìn thấy rõ.

Phía trước cách hành lang chừng mười mét có một căn phòng, cửa phòng mở ra. Nhìn xuyên qua ô cửa sổ có thể thấy được hình như có người đang ngồi ở bên trong phòng.

Mà ở phía trước cách hơn trăm thước là một vùng trống trải, hành lang phía sau được chia thành từng phòng như của người ở, cũng không biết bên trong phòng là cái gì.

Lý Thanh Hòa dắt Lục Duyên đi về phía căn phòng đó mở cửa ra.

Sau khi tới gần, Lục Duyên mới phát hiện bên trong có năm người chiến sĩ gen.

Một người trong đó là người già, hai người đàn ông trung niên, một người phụ nữ xinh đẹp, còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi.

Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hòa đi tới, những người đó đều quay đầu nhìn lại.

Đặc biệt là nam nữ trẻ tuổi, hai mắt lóe sáng, vội vã đứng lên cười nói:

"Lý trưởng lão, sao ngươi lại vào đây?"

Lý Thanh Hòa kéo Lục Duyên đi vào, mỉm cười tủm tỉm mà giới thiệu:

"Lục Duyên, các ngươi chắc đã có nghe qua tên của hắn rồi nhỉ?"

Ông lão kia sáng mắt lên, nhìn đánh giá Lục Duyên một lượt, sau lại nở một nụ cười lịch sự phải phép:

"Ô, có nghe qua rồi, là người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, niềm tự hào của sao Đại Khải chúng ta. Nếu vào đây rồi thì coi bộ nhóc con là ngươi đã gia nhập người gác đêm của chúng ta rồi nhỉ?"

Lục Duyên gật đầu cười:

"Vâng tiền bối, hiện tại ta cũng như Thanh Hòa tỷ, đã gia nhập Người gác đêm, được gọi là trưởng lão vinh dự"

Ông lão sờ chòm râu bạc, gật đầu cười:

"Không tệ, không tệ"

Hai người đàn ông trung niên bên cạnh và người phụ nữ xinh đẹp kia nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, đều đang đánh giá hắn.

"Vậy chúng ta phải gọi ngươi là Lục trưởng lão rồi. Chậc chậc... Còn trẻ như vậy, còn chưa tới hai mươi tuổi nữa nhỉ?"

Lục Duyên cười đáp:

"Được hai mươi tuổi vào mấy tháng trước rồi"

Một người đàn ông vóc người mảnh khảnh, có hơi kinh ngạc nói:

"Tốt lắm, còn trẻ như vậy cũng đã trở thành trưởng lão vinh danh rồi. Tu vi này... là Chiến Vương rồi nhỉ?"

Một người đàn ông có hơi mập, mỉm cười dịu dàng thở dài nói:

"Lúc bọn ta hai mươi tuổi hình như mới là Chiến Tướng nhỉ? Hay là Chiến Tôn?"

"Chiến Tôn cái con khỉ. Chiến Tướng! Ba mươi tuổi ngươi mới đột phá lên Chiến Tôn, đừng có tự đề cao mình quá như vậy:

Người đàn ông mảnh khảnh trợn tròn mắt, vô tình đả kích người đàn ông mập kia.

Người đàn ông mập đó gãi đầu, nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt kinh ngạc cùng cảm thán:

"Thật sự là lợi hại nha"

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Lục Duyên bằng đôi mắt long lanh, cười:

"Từ năm gần đây, danh tiếng của Lục trưởng lão vẫn luôn nổi tiếng khắp ở bên ngoài, chính là nghe danh không bằng gặp mặt, còn đẹp trai hơn so với tưởng tượng nữa. Ha ha ha!"

Lục Duyên:

Cứ có cảm giác mình bị ghẹo ấy nhỉ?

Lý Thanh Hòa bên cạnh hơi nheo mắt lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, cười:

"Trưởng lão Bố Na, Duyên đệ đệ nhà ta không đớp nổi cú thính của ngươi đâu, ngươi nên dùng với người khác thì hơn"