Mới vừa vào cửa, một cô hầu gái bước tới, cung kính nói:
"Đại tiểu thư, chủ quản, đại nhân Gwen mời hai vị qua đó"
Nụ cười tươi trên mặt Amy thoáng cái cứng đờ, nàng có chút hoảng sợ nói:
"Linh Linh! Làm sao bây giờ? Có phải mẹ của ta đã phát hiện ra chúng ta lén trốn ra ngoài đi chơi không?"
Trên mặt Vương Linh Linh treo nụ cười dịu đàng:
"Lúc chúng ta vừa đi ra ngoài, đại nhân Gwen đã phát hiện ra rồi"
"Hả?"
Amy trừng to mắt, trên mặt đầy vẻ không dám tin, sau đó nàng ấy cười khổ:
"Xong rồi xong rồi! Lại phải bị mắng rồi"
Vương Linh Linh mở miệng cười nói:
"Yên tâm đi đại tiểu thư, đại nhân Gwen không sẽ mắng ngươi đâu. Chúng ta đến đó trước, đừng để đại nhân chờ lâu"
Amy mang theo dáng vẻ thấp thỏm đi theo Vương Linh Linh vào thư phòng.
Gwen đang ngồi trước bàn xử lý văn kiện, nghe tiếng hai người đi vào, nàng ta mới ngẩng đầu.
Nàng ta thấy Amy giống như con chim cút nấp đằng sau Vương Linh Linh, trên mặt lập tức lộ vẻ buồn cười:
"Amy, ngươi đang làm gì vậy?"
"Mẹ, bọn ta trốn đi chơi"
Amy buồn bã nói:
"Ngươi sẽ không tiếp tục phạt ta bế quan mấy tháng đúng không?"
Gwen bất đắc dĩ bật cười, sau đó mở miệng nói:
"Ta biết lâu rồi. Ngươi ra ngoài đi chơi cùng A Duyên phải không?"
Amy sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu:
"Ừm"
Sau đó nàng ấy lo lắng nhìn xung quanh, mở miệng nói:
"Mẹ, ông cố cũng biết sao?"
Gwen mỉm cười:
"Mẹ đã nói với ông cố rồi, yên tâm đi, hắn sẽ không quan tâm chuyện của ngươi và A Duyên nữa, lần sau ngươi có thể bảo A Duyên tới Thiên La phủ"
Nghe nàng ta nói như thế, Amy sững sờ, có chút kinh ngạc:
"Thật ạ?"
"Mẹ có thể gạt ngươi sao?"
"A! Vậy quá tốt rồi! Nếu không ông cố lại bày ra trò gì đó khiến ta và tên lừa gạt kia lúng túng một lần nữa"
Nhưng lúc này trong đình viện ở phía sau, Adams dùng sức mạnh ghê gớm của mình nghe lén, vẻ mặt hắn ta hiện đây kinh ngạc. Hắn ta thật sự có chút nghi ngờ vào bản thân mình, hắn ta hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì khiến Tiểu Amy nhà mình lúng túng vậy.
Bây giờ Tiểu Amy đã bắt đầu chán ghét lão già cô đơn đáng thương này rồi sao?
Adams cảm thấy vô cùng đau khổ.
Gwen mỉm cười, bất lực lắc đầu:
"Được rồi, ngươi trở về đi. Ù... Mà chuyện ngươi lén chuồn đi chơi vẫn phải chịu phạt.
Linh Linh, giám sát đại tiểu thư tu luyện cho thật tốt, bế quan một tháng"
"Hả?"
Amy không ngừng kêu khổ, nước mắt sắp rơi tới nơi rồi.
Trên mặt Vương Linh Linh lộ ra nụ cười thích thú xấu xa:
"Đại nhân Gwen, ta biết rồi. Đại tiểu thư, chúng ta trở về phòng trọng lực đi"
Nàng ấy đưa tay xách Amy đang muốn chạy trốn lên, hoàn toàn không để ý đến việc Amy đang giãy dụa.
Sau khi Lục Duyên tạm biệt hai người họ, hắn tìm một căn phòng để ở lại Thiên La thành.
Vì bây giờ hắn đã không còn là thiên kiêu trong bảng thiên kiêu nữa rồi, nên hắn không có cách nào hưởng phúc lợi từ chuyện đó. Bây giờ đối với hắn mà nói, thật sự ở đâu cũng như nhau.
Lục Duyên nghĩ đợi sau khi tiến hóa gen, hắn có nên xông pha tham gia vào bảng vương giả trước hay không?
Lục Duyên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Không cần phải nhanh như vậy.
Hắn vừa mới đột phá đến cấp chiến vương đã lên bảng vương giả thì có chút không hợp lẽ thường cho lắm.
Đợi qua một thời gian đã, trước tiên phải rèn luyện đây độ rèn luyện của gen cấp đế, sau đó lại lên bảng cũng không muộn.
Lục Duyên vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, sau đó khoanh chân ngồi trong bồn tắm lớn, bắt đầu tiến hóa gen cấp hoàng thứ hai.
Sinh Mệnh Triều Tịch.
Ánh sáng màu xanh lam yếu ớt lập lòe, chuỗi gen thay đổi, cơn đau đớn kịch liệt quen thuộc ập đến, trên da của Lục Duyên xuất hiện từng vết nứt, máu tươi phun ra ngoài.
Chẳng qua lần này vết nứt ít hơn lần trước một chút, máu tươi cũng không phun ra nhiều như lần trước, đồng thời Lục Duyên cảm thấy cơn đau cũng hơi nhẹ hơn một chút.
Thời gian trôi qua, đợi đến khi cảm giác đau đớn trên người Lục Duyên biến mất, ánh sáng màu xanh lam tan biến, gen siêu phàm hoàn thành tiến hóa một cách triệt để.
Lúc này nguồn sức mạnh vô cùng lớn có thể hiện lên bất cứ lúc nào, mạnh nhất là tinh thần lực, tiếp theo là sức mạnh, sau đó nữa là tốc độ và thể chất.
Sau khi Sinh Mệnh Triều Tịch tiến hóa, tinh thần lực của Lục Duyên tăng lên với tốc độ rất nhanh.
Hắn thử một chút, tinh thần lực tản ra, chỉ chớp mắt đã tràn ra mấy chục cây số, vả lại tinh thần lực vẫn chưa ngừng lại mà tiếp tục tản ra ngoài.
Cuối cùng, thậm chí tinh thần lực lan tràn bao phủ toàn bộ Thiên La thành mới dừng lại.
Hết thảy mấy trăm cây số, Lục Duyên có chút kinh ngạc, có vẻ cũng mạnh lắm đây.
Không chỉ Lục Duyên, chiến vương cường đại, chiến hoàng hùng mạnh tại Thiên La thành cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn xung quanh không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Họ cảm nhận được một luồng tinh thần lực vô cùng lớn mạnh lướt qua.
Ngay cả Adams trong Thiên La phủ cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn, hắn ta nói thầm trong lòng rằng không biết có chiến hoàng nào không hiểu chuyện, lại dám phóng thích tinh thần lực bên trong Thiên La thành?
Tuy nhiên, tinh thần lực này không có ý định thăm dò, nên hắn ta cũng không quan tâm quá nhiều.