Tư Thính Phong cười nói:
"Ta đinh ở lại đế đô, đại khái là sẽ đến nhậm chức ở thủ vệ Hồng Phong. Cũng có thể là gia nhập vào Thủ Dạ Nhân, bây giờ vẫn chưa quyết định"
"Hắc hắc hắc, vậy Thính Phong học trưởng phải cố lên nha, tranh thủ nhanh chóng lên làm lãnh đạo, sang năm ta cũng tốt nghiệp, đến lúc đó ta sẽ chạy đến nhờ vả người"
Macquarie mở miệng cười nói.
"Cút, ngươi không về tiếp nhận việc của gia tộc à?"
Tư Thính Phong trợn mắt.
Macquarie không chút để ý mà giang tay ra:
"Sao phải gấp như vậy? Ít nhất lão gia nhà ta còn phải sống hơn hai ngàn năm nữa, ta về làm cái gì, còn chẳng bằng tự mình phiêu du bên ngoài"
Nghe hắn nói vậy, Tư Thính Phong cũng không nói thêm, chỉ cười nói:
"Đã vậy thì sau khi tốt nghiệp đi lăn lộn cùng với ca đây"
"Chốt!"
Mặt Dương Bình đây ghen tị:
"Đáng tiếc còn lâu nữa ta mới có thể tốt nghiệp, nếu không chắc chắn ta sẽ đi cùng hai người các ngươi"
Macquarie vỗ vai Dương Bình, cười xấu nói:
"Tiểu Bình Tử, ngươi vẫn nên xem lúc nào thì có thể đột phá lên cấp chiến tướng đi, ngươi xem A Duyên kìa, đã đến chiến tôn rồi, cứ tiếp tục như vậy, người ta đến chiến vương rồi chỉ e ngươi vẫn là chiến sư đấy"
Dương Bình khinh bỉ liếc nhìn Macquarie:
"Nói cứ như Duyên ca đến chiến vương thì ngươi cũng có thể đột phá đến chiến vương vậy... chẳng phải tu vi của Macquarie học trưởng ngươi cũng không cao hơn Duyên ca sao?"
Macquarie và Tư Thính Phong đều trở nên lúng túng.
Nói thẳng ra, quả thực tu vi của hai người cũng không bằng Lục Duyên, làm học trưởng đương nhiên sẽ khó chịu rồi.
Bốn người vừa cười nói vừa ăn sáng, vì ngày mai Tư Thính Phong sẽ rời đi nên Macquarie đề nghị hôm nay họ sẽ tụ họp một chút.
Thế là bốn người rời khỏi Thiên Tài doanh, đến đế đô dạo một vòng.
Cuối cùng uống một trận rượu đã đời, khi về đến ký túc xá đã là đêm khuya rạng sáng.
Với tu vi của mấy người Lục Duyên, rượu bình thường với họ cũng chẳng khác nước sôi là bao, nói thẳng ra là không hề uống say.
Sáng sớm hôm sau, khi tiễn Tư Thính Phong, ba người Lục Duyên đều có chút thương cảm.
Dù sao về sau ký túc xá cũng thiếu đi một người.
Sau đó ba người đều đi bận rộn.
Đương nhiên Lục Duyên đến tìm Tư Thính Vũ, hắn vẫn muốn tiếp tục tu luyện băng thiên trảm.
Tại ký túc xá của Tư Thính Vũ, Lục Duyên đi xuống phòng luyện tập dưới mặt đất, bèn thấy Tư Thính Vũ đã chiến đấu cùng Tư Thính Tuyết và Rebecca.
Hai người Tư Thính Tuyết và Rebecca một hoả một băng phối hợp khá ăn ý, băng sương giảm tốc, hoả diệm bùng lên, thậm chí sức mạnh của hai người còn kết hợp lại với nhau, tạo thành những biến hoá kỳ lạ, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Thế nhưng, đối mặt với Tư Thính Vũ đã đột phá đến cấp chiến hoàng thì thực lực của các nàng cũng chỉ giống như đám con nít mà thôi.
Cho dù Tư Thính Vũ đã áp chế tu vi đến gần tương đương với hai người, cũng chỉ sử dụng có mấy chiến kỹ, thế nhưng vẫn có thể gây sức ép cho hai nàng.
Đây là chênh lệch về kinh nghiệm chiến đấu cùng với kỹ năng đối chiến và khả năng vận dụng linh lực.
Cảm nhận được Lục Duyên đã đi xuống, ba người đều ngừng lại, quay lại nhìn về phía Lục Duyên.
Lục Duyên cười nói:
"Làm phiền đến mấy người rồi sao?"
Tư Thính Vũ lắc đầu, cười nói:
"Ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta cũng xong rồi. Hai người bị họ cũng đã mệt rồi, có thể đi nghỉ rồi"
Lục Duyên nhìn về phía hai người Tư Thính Tuyết và Rebecca, trên trán hai người đều lấm tấm mồ hôi, không ngừng thở dốc.
Võ phục vốn rộng thùng thình bây giờ đã áp sát vào thân thể mềm mại của hai người.
Lục Duyên liếc một cái, âm thầm so sánh trong lòng.
Ừm... khối băng chẳng có tí trưởng thành nào, thế nhưng chân lại rất đẹp... còn Rebecca thì quá lớn, có thể sánh ngang với đạo sư rồi.
Ánh mắt của Tư Thính Tuyết lạnh như băng, trông Lục Duyên rồi lạnh lùng mở miệng nói:
"Có phải ngươi đang suy nghĩ đến chuyện ghê tởm gì đúng không?"
Lục Duyên:
sạn Con nhóc này còn chép đọc tâm thuật đấy à? Phi! Suy nghĩ của ta không ghê tởm nha, chỉ là thưởng thức vẻ đẹp bình thường thôi mà.
Vẻ mặt Lục Duyên thành thật đáp:
"Thính Tuyết, ta luôn cảm thấy ngươi có hiểu lầm rất lớn với ta! Ta là người như vậy sao?"
Rebecca bên cạnh cũng khẽ gật đầu, ánh mắt thuần khiết, ôm lấy cánh tay của Tư Thính Tuyết, ngực dồn lại:
"Đúng vậy nha Tiểu Tuyết, ngươi đừng cứ luôn hung hăng với A Duyên như vậy"
Tư Thính Tuyết liếc xuống, mờ mịt nhìn thoáng qua tay mình, ngươi ngươi xanh lam lạnh lẽo lại thêm trống vắng, có chút cứng ngắc mà rút tay ra, không muốn nói chuyện với Rebecca nữa.
Đáng ghét... Đây là thứ có thể mọc ra trên người à? !
Tà quá đấy? !
"Ô, đúng rỏi, chỗ ta có mấy huyết tinh quả, đạo sư, các ngươi lấy không?"
Lục Duyên nghĩ đến huyết tinh quả trước đây, hắn đã dùng một quả, hắn còn bốn quả, bởi vì Thanh Hòa tỷ không cần, hắn cũng không cần bốn quả này lắm, hắn dự định hỏi mấy đạo sư có cần hay không.
Tư Thính Vũ nhướn mày, cười nói:
"Đây là phần thưởng bảng xếp hạng xung kích của ngươi?"
"Ừm. Thứ này rất tốt"
Lục Duyên dùng xong một quả, phát hiện hiệu quả nâng cao của huyết tinh quả mang gần tương đương với hiệu quả nâng cao toàn diện của một gen siêu phàm cấp lãnh chúa mang đến, đây là sự nâng cao thêm ngoài, không cần ghi lại gen siêu phàm, cũng xem như là bảo vật rất tốt.