Dù sao, đối với các Thiên Kiêu xếp hạng cao việc khiêu chiến với xếp hạng thấp nếu thắng cũng chẳng vẻ vang gì, nếu như thua lại còn bị tuột thứ hạng.
Mọi người đều không ngốc, ai lại rảnh sự mà đi khiêu chiến với xếp hạng thấp hơn?
Mà Dạ Tĩnh không chỉ khiêu chiến với Lục Duyên xếp hạng thấp hơn, lại còn lựa chọn hình thức tử vong.
Với hình thức tử vong, lôi đài chiến sẽ không còn an toàn nữa, kết cục của người thua cuộc là sẽ phải chết rời khỏi Khởi Nguyên chi địa.
Sắc mặt Lục Duyên có chút cổ quái.
Với tình hình này, có lẽ Dạ Tĩnh này đến làm khó hắn, nhưng mà hạng thứ 58... Làm sao bây giờ, hắn động lòng quá?
Dưới tình huống bình thường, hắn phải khiêu chiến bao nhiêu lần mới có thể xếp đến thứ hạng thứ 58?
Chắc phải tầm bảy tám lần gì đó?
Trong đó nếu như có người muốn trì hoãn thời gian, thì cũng phải tốn kha khá thời gian.
Hiện tại vừa đúng một chỗ, lại còn rất nhẹ nhàng.
Chỉ là... Hình thức tử vong, Lục Duyên lại hơi do dự.
Dù sao cũng là hoàng huynh của Dạ Dạ, giết chết hắn, có phải quá tàn ác hay không.
Lấy tu vi của Chiến Tôn, phải mất ít nhất nửa năm hoặc thậm chí một năm cũng không thể vào Khởi Nguyên chi địa.
Lục Duyên nhìn sang Dạ Dạ ở bên cạnh.
Sắc mặt Dạ Dạ có chút lạnh lẽo, nàng nhìn Dạ Tĩnh, nhàn nhạt nói:
"Có thể khiêu chiến, nhưng không thể dùng hình thức tử vong"
Dạ Tĩnh cười lạnh một tiếng, đang định mở miệng, Dạ Dạ lại chậm rãi nói:
"Hoàng huynh, nếu như ngươi muốn dùng hình thức tử vong, không bằng chiến một trận với ta bằng hình thức tử vong cũng được"
Mặt Dạ Tĩnh cứng đờ, sau đó hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Duyên, cất giọng:
"Lẽ nào tên nhân loại này là người trong lòng của ngươi, sợ là phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu!
Dạ Dạ bỗng trở lên lúng túng, gương mặt vốn lạnh lùng hơi đỏ lên, nàng nhìn Dạ Tĩnh:
"Hoàng huynh muốn đánh với ta một trận? Hay là chúng ta trở lại thế giới hiện thực, rồi đánh một trận ngay trước mặt lão tổ"
Con ngươi của Dạ Tĩnh co rụt lại, không nhìn Dạ Dạ nữa, quay sang nhìn Lục Duyên, cười lạnh:
"Dạ Dạ đã nói như vậy, vậy ta đành cho nàng chút mặt mũi, không dùng hình thức tử vong, ngươi có dám đánh với ta không?"
Lục Duyên cầu còn không được, hắn gật đầu lia lịa, cười nói:
"Đồng ý đồng ý! Hoàng tử Dạ Tĩnh, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn sao?"
Bây giờ cảm nhận của Lục Duyên về Dạ Tĩnh vô cùng tốt.
Người không vì mình, vui vì hiến dâng giống như vậy rất hiếm gặp.
Vẻ mặt háo hức của Lục Duyên khiến Dạ Tĩnh hơi sửng sốt, sau đó hắn cười nhạt, trong lòng âm thầm phô trương thanh thế.
Chỉ cần Lục Duyên thua trong trận khiêu chiến này với hắn, vậy thì thời gian còn lại trong Khởi Nguyên chi địa lần này, Lục Duyên không thể tiếp tục khiêu chiến, đương nhiên cũng không thể khiêu chiến với Chyzh.
Chỉ tiếc là, Dạ Tĩnh vốn định dùng hình thức tử vong, để tên nhân loại này nửa năm không thể vào Khởi Nguyên chi địa, nhưng Dạ Dạ lại ở bên cạnh.
Hắn chậm rãi nói:
"Bắt đầu đi!"
Mấy người nói chuyện không e dè bất cứ ai, những người ở đây lại đều có thực lực tương đối mạnh vậy nên đều có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.
Nghe thấy Lục Duyên lại dám đánh một trận với Dạ Tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên, đây vẻ mong đợi.
Võ đài lập tức xuất hiện, Lục Duyên và Dạ Tĩnh cùng lên võ đài, âm thanh hùng vĩ của Khởi Nguyên chi địa vang lên, thông báo hai người bắt đầu chuẩn bị.
Dạ Tĩnh mặc áo giáp đen nhánh, trong tay cầm một thanh trọng kiếm cũng đen nhánh, cả người đều được bao bọc trong áo giáp, đầu đội mũ giáp, nhìn qua giống như Ky Sĩ Tử Vong màu huyền.
Tiếng nói lạnh lùng của hắn phát ra từ trong mũ giáp có một cặp sừng cong cong:
"Nhân loại kia, rất nhanh thôi ngươi sẽ rõ ràng thực lực giữa chúng ta chênh lệch lớn đến nhường nào. Nụ cười trên mặt ngươi chẳng mấy chốc sẽ phải biến mất thôi"
Dạ Tĩnh quả thực không thể nào hiểu nổi tại sao tên Lục Duyên này lại như bị chập mạch vậy, từ nãy đến giờ cứ toe toét mãi?
Chẳng lẽ chiến đấu với hắn trên võ đài buồn cười lắm sao? ?
Nỗi hận trong lòng Dạ Tĩnh càng thêm sâu.
Lục Duyên nghe vậy, cũng phát hiện mình cứ luôn cười như vậy, hình như hơi xúc phạm đến người ta?
Hắn ho một tiếng, muốn thu lại nụ cười, nhưng quả thực lúc này hắn quá vui vẻ, không thể nào giấu nổi nụ cười.
Cái này hết cách rồi, người ta tự mình đưa đến cửa, Lục Duyên hắn cũng không thể nào mặt mày ủ ê được, đúng không?
Hắn chỉ có thể cố hết sức thu lại về mặt.
Nhìn bộ dạng Lục Duyên muốn cười nhưng lại cố nén, sắc mặt Dạ Tĩnh càng đen, lạnh lùng hừ một tiếng, hận không thể giải quyết Lục Duyên ngay lập tức.
May là thời gian chuẩn bị ngay sau đó đã kết thúc, quanh người Dạ Tĩnh từng tia sáng đen chớp lóe, hắn gầm lên một tiếng, sau lưng hắn, một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện, bóng đen kia giống hệt hắn, trong tay cầm trọng kiếm, trọng kiếm dài đến vài trăm mét, nhìn vô cùng khoa trương.
Lục Duyên cảm nhận được khí thế hùng dũng kia, trong lòng thầm cảm thán, đúng là Thiên Kiêu xếp thứ 58 có khác, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Maltz.
Dạ Tĩnh xông về phía Lục Duyên, trọng kiếm trong tay cách Lục Duyên vài trăm mét liền chém xuống.