Mặc dù ban đầu Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết đã định ở cùng Lý Thanh Hòa và những người khác trong ngày nghỉ Gặt Hái, như một lẽ dĩ nhiên cũng có Lục Duyên trong đó rồi.
Nhưng tự đến và bị trưởng bối bắt qua là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cảm giác cứ là lạ làm sao.
Nhất là Tư Thính Tuyết. Lúc này nàng đang nhìn Lục Duyên với vẻ bực bội.
Cơn bực tức trong nàng càng dâng cao khi nhìn thấy Lý Thanh Hòa gác chân lên đùi Lục Duyên.
Rebecca đứng cạnh cũng ngượng ngùng nhìn Lục Duyên rồi rời mắt sang chỗ khác.
Không phải mỗi mình Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết đâu, cả nàng cũng bị trưởng bối nhắc nhở có cơ hội thì kết thân với Lục Duyên đây này.
Bình thường mỗi lần gặp Lục Duyên nàng chả thấy có gì, nhưng bị nói nhiều quá thành ra giờ cứ nhìn hắn là lời nói của trưởng bối lại vang lên trong đầu, ngại quá đi mất.
Bầu không khí trở nên lạ lùng.
Lý Thanh Hòa nhận ra hình như có gì đó sai sai.
Nàng nhíu mày, liếc nhìn Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết rồi hướng mắt sang Rebecca.
Nghĩ ngợi thật lâu vẫn không tìm ra được nguyên nhân, nàng gạt chuyện đó ra khỏi đầu.
Lý Thanh Hòa chỉ vào trái bưởi, vui về mời:
"Bưởi ngọt lắm, các ngươi ăn thử đi"
Kỳ nghỉ Gặt Hái năm nay không khác năm ngoái, mọi người vẫn chơi game cùng nhau rồi ra ngoài đi dạo.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Gặt Hái.
Khi Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đến bữa tiệc, hắn chợt phát hiện ra rằng hôm nay mình bị chú ý còn nhiều hơn năm ngoái.
Gần như tất cả mọi người đều nở nụ cười thân thiện với hắn chứ không phải chỉ liếc mắt một cái vì có Lý Thanh Hòa đi cùng.
Lục Duyên biết do thứ hạng trên bảng Thiên Kiêu của mình nên mới vậy.
Ngày nào hắn cũng là tâm điểm chú ý từ khi leo lên bảng Thiên Kiêu.
Vừa đến hội trường ở chính giữa phòng tiệc, Tư Thính Phong đang chào hỏi khách cười nói:
"A Duyên, ngươi thì ta khỏi chào, vào trong thích ăn gì thì lấy nhé"
Tư Thính Lôi đang trò chuyện với khách ở kế bên cũng dành thời gian gật đầu với Lục Duyên, hồ hởi chào:
"Học đệ Lục Duyên"
Người đang nói chuyện với Tư Thính Lôi là một người đàn ông với khí chất trầm lắng.
Hắn thấy Lục Duyên thì mắt sáng ngời, gật đầu cười nói:
"Thì ra là công tử Lục Duyên! Ta là Đào Thương, đến từ gia tộc Đào ở Minh Nguyệt thành. Đại Khải tinh chúng ta đã mấy năm liền không xuất hiện thiên tài lọt vào bảng Thiên Kiêu, không ngờ công tử Lục Duyên làm được. Đúng là tài không đợi tuổi mà!
Tương lai của đế quốc Hồng Phong chúng ta trông cậy vào thiên tài trẻ các ngươi đấy nhé"
Tuy không biết gia tộc Đào nhưng Lục Duyên thấy rõ người tên Đào Thương trước mắt là một chiến hoàng.
Hắn cười đáp:
"Tiền bối Đào quá khen. Tuổi của vãn bối còn quá nhỏ, cường giả như tiền bối Đào đây mới là trụ cột của đế quốc ạ- Đào Thương cười tươi:
"Có dịp thì ghé Minh Nguyệt thành chơi nhé, thằng nhóc nhà ta ngưỡng mộ ngươi lắm, cứ đòi gặp ngươi mãi thôi"
"Vâng, rảnh rỗi ta sẽ tới thăm"
Sau khi hai người trao đổi vài câu, Đào Thương đi bắt chuyện với người khác.
Lý Thanh Hòa thì đi tìm nhóm Tư Thính Vũ, để lại Lục Duyên trơ trọi giữa bữa tiệc.
Không lâu sau, một đám cường giả quyền cao chức trọng thấy Lục Duyên bèn tới hỏi thăm, trò chuyện.
"Công tử Lục Duyên, ta là Ngô Công thuộc quân thủ vệ phía đông. Ngươi có hứng thú gia nhập quân thủ vệ phía đông sau khi tốt nghiệp không?"
"Công tử Lục Duyên, ta là Cái Lạc Phổ thuộc tập đoàn tài chính Thiên Phủ. Đây là thê hội viên Chí Tôn của tập đoàn, ngươi phải nhận nhé"
"Công tử Lục Duyên..."
Lục Duyên tiếp đón các cao thủ tới chào hỏi từng người một. Người mệt, tâm trí thì uể oải.
Hắn chẳng biết làm sao. Sao tự nhiên năm nay Amy và Linh Linh không tới thế không biết? Có Linh Linh ở đây thì hay biết mấy, nếu vậy nàng sẽ giải quyết giúp hắn rồi.
Một mình hắn làm không nổi, thật đấy.
Trong lúc Lục Duyên liên tục được một đám tai to mặt lớn rào đón, Dương Bình thấy vậy chỉ biết co rúc run rẩy một mình trong góc chứ không dám đi tới.
Qua một lúc, hầu như các vị khách quý đã tới đông đủ, Tư Thính Phong lại gần.
Hắn không đi một mình, bên cạnh còn có một thiếu nữ tóc đen khá xinh xắn.
Thiếu nữ tóc đen nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, trông rất cao quý.
"A Duyên, nhìn ngươi được chào đón ghê chưa kìa?"
Tư Thính Phong cười hả hê.
Lục Duyên trợn mắt nhìn hắn, dở khóc dở cười:
"Đáng ra học trưởng Thính phong phải tới đây cứu ta sớm hơn chứ"
"Ha ha ha! Ta có phân thân được đâu? Phải rồi, giới thiệu với ngươi, đây là... ừm, hôn thê chuẩn bị đính hôn với ta, Đồng Mộng Hàm, con gái tể tướng đương triều. Mộng Hàm, ngươi biết vị này chứ? Thiên tài lẫy lừng của đế quốc Hồng Phong chúng ta, lọt vào bảng Thiên Kiêu, học đệ của ta, Lục Duyên đấy"
Tư Thính Phong giới thiệu cho thiếu nữ tóc đen bên cạnh biết.
Đồng Mộng Hàm hòa nhã gật đầu với Lục Duyên:
"Đương nhiên biết chứ, trong học viện Đế Đô bọn ta cũng đây tin đồn về công tử Lục Duyên. Nhiều cô bé khóa dưới của ta hâm mộ công tử Lục Duyên lắm đấy"
Lục Duyên nhoẻn môi nhìn Đồng Mộng Hàm:
"Thì ra là chị dâu, chào ngươi"
Sau đó hắn quay sang Tư Thính Phong:
"Học trưởng Thính Phong sắp đính hôn rồi ư?"
"Đúng rồi, năm sau là tốt nghiệp rồi, ta và Mộng Hàm sống chung với nhau đã khá lâu nên tính chuyện đính hôn luôn"