Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 585: Không Dám.




Tại ký túc xá của Thiên Tài Doanh.

Tư Thính Phong vừa cười vừa chào tạm biệt:

"Các huynh đệ, gặp tại bữa tiệc Gặt Hái nhé"

Macquarie cười khổ từ chối:

"Khả năng năm nay ta không đi được rồi, đại nạn của lão tổ nhà ta sắp đến, chắc trong nhà thời gian này sẽ có biến"

Câu nói này làm Tư Thính Phong, Lục Duyên và Dương Bình ngẩn người, sau đó họ im lặng.

Trước đây Lục Duyên đã từng nghe Macdquarie kể về tình trạng của lão tổ nhà hắn. Đó là một vị chiến vương viên mãn, tiếc rằng không thể đột phá đến cấp chiến hoàng.

Trong tình huống bình thường, cường giả cấp chiến vương có thể sống ba nghìn năm, nếu có bảo vật đặc biệt thì sống được lâu hơn.

Chẳng qua loại bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ không phải thứ mà người ở bậc chiến vương có thể sở hữu.

Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình.

Không ai ngăn cản nổi.

"Nén bi thương. Nếu có kẻ thấy lão tổ nhà ngươi không còn nên tới gây chuyện thì cứ nói với bọn ta bất cứ lúc nào"

Tư Thính Phong vỗ vào bả vai Macquarie, an ủi.

"Cũng không đến mức đó. Ai chẳng biết bạn cùng phòng của ta là tam hoàng tử của đế quốc và Lục Duyên trên bảng Thiên Kiêu chứ? Gia tộc có tranh chấp với nhà bọn ta cũng không dám manh động đâu"

Macdquarie cười xòa, trả lời.

"Vậy thì tốt rồi"

Tư Thính Phong gật đầu.

Ba người động viên Macquarie vài câu, sau đó họ lần lượt rời đi.

Lục Duyên về khu Bạch Liễu, đi vào nhà Lý Thanh Hòa.

Lý Thanh Hòa đang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Nàng mặc bộ đồ ngủ ở nhà rộng thùng thình, đôi chân thon dài gác trên chiếc bàn nhỏ, bàn chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc lư qua lại.

Nàng vừa ăn trái cây vừa chơi điện thoại.

Lục Duyên bước vào, Lý Thanh Hòa liếc nhìn hắn, vui vẻ hỏi:

"Về rồi hả? Giúp ta qua ải mau!"

Nàng vừa nói xong đã ném di động qua.

Lục Duyên nhận lấy nhìn, biết ngay là Liên Liên Khán mà.

Hắn cười ngán ngẩm, ngồi cạnh Lý Thanh Hòa rồi bắt đầu chơi.

Lý Thanh Hòa nằm ườn ra ghế sô pha, chuyển nơi gác chân từ bàn lên đùi Lục Duyên rồi ném tép bưởi vào miệng một cách thỏa thích.

Lục Duyên nguýt Lý Thanh Hòa một cái, mặt đen như than.

Được lắm, người này chỉ biết hưởng thụ là giỏi.

Để ý tới ánh nhìn của Lục Duyên, Lý Thanh Hòa nhướng mày lên tiếng:

"Muốn ăn à? A~~"

Nàng ngồi dậy cảm một miếng bưởi đặt bên khóe môi hắn.

Lục Duyên ho khan, lặng lẽ nuốt nước miếng cái ực làm rung ngón tay Lý Thanh Hòa.

Đúng lúc đó, Sương Nguyệt mở cửa phòng đi vào.

Thấy Lý Thanh Hòa và Lục Duyên ngồi trên ghế sô pha, nàng ngẩn ra, sau đó bật cười:

"Hình như ta tới không đúng lúc rồi? Mới một năm không gặp thôi mà, sao quan hệ của hai người lại biến thành thế này?"

Lý Thanh Hòa vừa ôm cổ Lục Duyên bằng một tay, vừa nhướng mày cười hỏi Sương Nguyệt:

"Sao nào? Hâm mộ không?"

Sương Nguyệt tít mắt trả lời:

"Hâm mộ lắm, hay ngươi nhường ta đi?"

"Hứ~~"

Lý Thanh Hòa bu môi, buông cổ Lục Duyên ra:

"Cho ngươi đó"

Lục Duyên:

Hắn xem như chưa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mỉm cười chào hỏi:

"Sương Nguyệt tỷ, lâu rồi không gặp"

"Ừ, một năm rồi không gặp, nhưng tên tuổi của ngươi chình ình trên bảng Thiên Kiêu nên không thường xuyên thấy cũng khó. Phải công nhận thực lực của ngươi tăng nhanh thật đấy A Duyên"

Lý Thanh Hòa vỗ vai Lục Duyên:

"Duyên đệ đệ tiếp tục phấn đấu nhé. Khi nào đạt tới cấp chiến hoàng, ngươi với tỷ tỷ ta đây thành một đội thì thú hoàng mạnh cách mấy cũng chấp hết, có khi còn đánh bại được cả thú đế cũng nên?"

Một năm qua, tu vi của Lý Thanh Hòa đã tăng lên đáng kể.

Ban đầu nàng là chiến vương viên mãn. Một năm sau, nàng phá vỡ xiềng xích gen, bước vào cấp chiến hoàng.

Sương Nguyệt cũng hớn hở gật đầu:

"Cái này khỏi bàn cãi rồi. Với tốc độ tăng tu vi của A Duyên, chắc ngày hắn lập đội với chúng ta sẽ không còn xa nữa đâu"

Lục Duyên bật cười:

"Vậy thì ta sẽ cố gắng hơn nữa"

Sương Nguyệt duỗi người, nhoẻn môi:

"Chẳng mấy khi tới đây, để ta nấu cơm cho"

Lý Thanh Hòa nằm trên ghế sô pha như một con cá muối, vừa cho tép bưởi vào miệng vừa lúng búng đáp.

Không lâu sau, Tư Thính Vũ, Tư Thính Tuyết và Rebecca cũng tới.

Giống như năm ngoái vậy.

Lục Duyên nhìn Tư Thính Tuyết với nụ cười xấu xa.

"Năm nay lại có vương tử nào quấy rầy ngươi hả? Với thực lực hiện tại của ngươi thì phải đánh cho họ một trận mới phải chứ?"

Tư Thính Tuyết nghe vậy khựng lại, trừng mắt nhìn hắn, trông nàng hơi tức giận.

Lục Duyên: "…"

Hắn chả hiểu mô tê gì.

Tự nhiên giận hắn làm chỉ?

Không chỉ Tư Thính Tuyết mà cả Tư Thính Vũ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Lý Thanh Hòa cũng nhận ra vẻ mặt của hai người có gì đó kỳ lạ, tò mò hỏi:

"Vũ ngực bự, sao đấy?"

Tư Thính Vũ ngẩn người, sau đó lắc đầu:

"Không có gì"

Năm nay không có vương tử nào đến tìm Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết, nhưng có lẽ là do trong trận so tài ở Băng Mạch tinh, Tư Kỳ thấy Lục Duyên có thiên phú nổi trội nên muốn chiêu mộ người tài, kể cho phụ hoàng hai người là hoàng đế Hỏng Phong về hắn.

Thế là hai người bị hoàng đế Hồng Phong gạt sang một bên, phải qua đây tình thương mến thương với Lục Duyên.