Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 577: Bao Lâu.




Hắn suy nghĩ một hồi, rồi nhàn nhạt nói:

"Bọn ta đứng ở phía xa, đừng để hắn phát hiện là được"

Mấy người đều gật đầu lia lịa.

Tuy là khu vực an toàn ở Bạch Vân thành, không thể tấn công đối phương, nếu không sẽ bị cấu tạo thể truy sát đến chết, nhưng bọn họ vẫn không kìm được cảm giác chột dạ.

Vài phút sau, thủ lôi giả của Lục Duyên cũng đã hoàn toàn ngưng tụ.

Đó là một thủ lôi giả Lục Ma Nhân mặc trường bào xanh đậm.

Sau khi thủ lôi giả Lục Ma Nhân ngưng tụ lại, hắn nở một nụ cười gằn sinh động với Lục Duyên, trông giống như một Lục Ma Nhân thực thụ.

Sau đó Lục Ma Nhân múa cây pháp trượng trong tay.

Một làn sương xanh kỳ lạ tràn ra từ cơ thể hắn, lan ra mọi hướng.

Lục Duyên hơi nhướng mày.

Không ngờ, lại là sương độc.

Nếu là trước đây Lục Duyên vẫn cảm thấy có chút phiền toái với loại sương độc.

Nhưng giờ đây, sau khi tiến hóa sinh mệnh triều tịch, sinh mệnh của cấp hoàng và tri thức kế thừa chứa trong gen hệ tự nhiên đều có chứa độc.

Suy cho cùng, phần lớn bản thân nguyên tố độc chính là một loại diễn sinh biến hóa của nguyên tố hệ tự nhiên.

Bản thân sinh mệnh triều tịch đã có hiệu quả giải độc nhất định.

Đối với Lục Duyên mà nói, không cân giải độc triệt để, chỉ cần khống chế những sương độc này không xâm nhập vào cơ thể là được.

Thế thì dễ thôi.

Trong mắt Lục Duyên lóe lên một tia sáng màu xanh, ngay sau đó, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất khỏi chỗ đó và xuất hiện phía sau Lục Ma Nhân.

Kiếm quang lóe lên, Lục Ma Nhân chưa kịp phản ứng lại, kiếm quang đã xet qua đầu hắn.

Cơ thể Lục Ma Nhân hóa thành một ánh sáng trắng rồi tiêu tán.

Mấy người lúc đầu đang thảo luận Lục Duyên phải mất bao lâu mới có thể thông qua khiêu chiến giờ đây đều sững sờ.

Tất cả đều kinh ngạc nhìn ánh sáng trắng biến mất khỏi võ đài.

Tốc độ khiêu chiến của Lục Duyên quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Dạ Dạ.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.

Nhất thời, họ ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì.

Ngay cả Dạ Dạ sửng sốt, ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lục Duyên.

Thậm chí Tiểu Bạch ở bên cạnh còn há mồm, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lục Duyên, ánh mắt đầy về khó tin.

Sau khi âm thanh lớn đó vang lên tuyên bố khiêu chiến thắng lợi, cơ thể của Lục Duyên cũng trở lại vị trí cũ.

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Tiểu Bạch, Lục Duyên không khỏi mỉm cười:

"Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?"

Tiểu Bạch định thần lại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ lên và có chút xấu hổ:

"Là thị tùng của vương nữ, biểu hiện của ta khiến vương thất của Thiên Minh đế quốc phải xấu hổ rồi, công chúa điện hạ, ta sẵn lòng lấy cái chết đền tội!"

Lục Duyên trợn tròn mắt, tên này luôn thích làm lố những chuyện nhỏ nhặt.

Dạ Dạ xoa đầu của Tiểu Bạch, như đang dỗ dành một đứa bé, nhẹ nhàng nói:

"Không sao, ta tha cho ngươi"

"Công chúa điện hạ!"

Tiểu Bạch cảm động nhìn Dạ Dạ, cái đuôi mèo trắng sau mông vểnh lên.

Lục Duyên đầu đây hắc tuyến, ho khan một tiếng.

Ngươi chắc mình không phải chó không?

Tiểu Bạch định thần lại, nàng hơi sửng sốt và nói:

"Lục Duyên thiếu gia mạnh thật, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi có thể trưởng thành đến mức này, đúng là khiến cho người ta kinh ngạc"

Dạ Dạ cũng gật đầu, nhìn Lục Duyên nói:

"Quả nhiên, A Duyên ngươi giỏi thật"

Lục Duyên lập tức nhớ lại lúc còn ở di tích cơ giới Aiur, Dạ Dạ cũng nói hắn rất giỏi.

Hắn khẽ mỉm cười:

"Dù sao thì ta cũng đã cố gắng tu luyện mà, phải được đền đáp xứng đáng chứ"

Dạ Dạ gật đầu:

"Ừm"

Tiểu Bạch nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt kỳ lạ, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn.

Nỗ lực có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, thì trong số nghìn tỷ chiến sĩ gen ở Bạch Vân tinh vực này, lẽ nào không có lấy một người chăm chỉ hơn Lục Duyên sao?

Sau đó, Dạ Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:

"A Duyên, ngươi muốn khiêu chiến thử không?"

Lục Duyên suy nghĩ một chút rồi mỉm cười:

"Đến cũng đến rồi, phải khiêu chiến thôi. Ừm... để xem ta khiêu chiến với ai đây"

Lục Duyên nhìn lên Thiên Kiêu Bảng.

Số 96 Lục Duyên nhất định sẽ không khiêu chiến, dù sao cũng đã được Dạ Dạ chọn rồi, nếu Dạ Dạ thành công thì hắn sẽ phải khiêu chiến với Dạ Dạ.

Hắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Thế thì số 97... hửm?

Lục Duyên nhìn cái tên trên danh sách, nét mặt có hơi lạ lùng.

98, Bạch Lân, Bạch Xương Nhân, chiến tôn.

Khóe miệng hắn giật giật, lộ ra nụ cười thích thú.

Không ngờ lại gặp người quen.

Đó chẳng phải là người đàn ông tàn nhẫn trong di tích cơ giới Aiur sao?

Lục Duyên chỉ dùng một ý nghĩ đã kết nối được với chiến văn thông qua bảng Thiên Kiêu rồi liên lạc với Bạch Lân.

"Bạch Lân, ngươi còn nhớ nhân loại đã giết chết ngươi ở trong di tích cơ giới Aiur không? Muốn báo thù không? Nếu muốn báo thù thì tiếp nhận khiêu chiến đi"

Lục Duyên chờ đợi phản hồi của Bạch Lân.

Nếu như Bạch Lân muốn vào lúc khác, Lục Duyên cũng chỉ có thể tiếc nuối mà từ chối.

Vì hắn sắp phải rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa rồi, thực sự không chờ được.

Có điều vẫn khá may, dường như nỗi hận mà Bạch Lân dành cho Lục Duyên không hề thấp.

Cho nên chỉ vẻn vẹn chỉ mới vài giây đồng hồ, Bạch Lân đã truyền đến tin nhắn tiếp nhận khiêu chiến.

Thời gian là ngay lập tức mà không phải là hẹn khi khác.