Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 565: Phần Thưởng Hậu Hĩnh.




Lúc này, Adams ở bên cạnh mở miệng cười nói:

"Lời của các ngươi nói ta không thể coi như không nghe được, mối quan hệ giữa nhà Adams chúng ta và A Duyên cũng không tệ, sao hả A Duyên? Lời ta nói đó vẫn là trước sau như một, hoan nghênh ngươi tới gia nhập Thiên La thành của chúng ta bất cứ lúc nào:

"Hả?"

Lý Tinh Hải và Tư Kỳ nhìn về phía Adams.

Tư Kỳ một mặt nghiêm túc, nhàn nhạt nói:

"Lục Duyên là người của đế quốc Hồng Phong chúng ta rồi, Adams"

Adams chỉ mỉm cười không nói.

Bầu không khí bị kéo xuống, Barton Yasu đứng bên cạnh vội ho khan một tiếng, đứng ra làm người giảng hòa:

"Được rồi, ba người các ngươi đừng cứ làm mất mặt nhau ở trước mặt lớp trẻ nữa"

Ba người thu lại ánh mắt, không nhiều lời thêm nữa.

Giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Duyên quay về chỗ ngồi của mình, Willie ngồi bên cạnh lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Lục Duyên.

Máy bay chiến đấu về tới nơi đóng quân phòng ngự.

Mộng Giang lan truyền tin tức thắng lợi trong cuộc thi đấu, bầu không khí của nơi đóng quân phòng ngự lập tức trở nên hân hoan.

Về sau, họ có thể khai phá sao Băng Mạch trên mỏ tinh thể Băng Mạch rồi.

Công sức bỏ ra trấn thủ ở nơi đó suốt cả quãng thời gian này coi như là được đền đáp xứng đáng.

Trước đó, Mộng Giang mời mọi người cùng ăn mừng với nhau.

Đến ngày hôm sau, mọi người chào tạm biệt lẫn nhau.

Adams dắt Vương Linh Linh và những thiên tài khác rời đi, trở về Thiên La thành.

Lúc gần đi, Adams vẫn trước sau như một, không quên bảo Lục Duyên có cơ hội thì tới Thiên La thành chơi.

Mà lúc Adams và Lục Duyên đang nói chuyện, Lý Tinh Hải và Tư Kỳ vẫn luôn ở đó nhìn chằm chằm về phía Adams. Xem ra, họ là đang lo Lục Duyên sẽ bị Adams trực tiếp cuỗm đi mất.

Vương Linh Linh chỉ là mỉm cười chào tạm biệt Lục Duyên, cũng không nói gì thêm nữa.

Sau khi đám người Adams rời đi, những thiên tài trong các quân khu và gia tộc lớn kia cũng lần lượt rời đi, còn thiên tài của Thiên Tài Doanh thì được Vu lão cùng với mấy cường giả chiến hoàng dắt đi, rời khỏi nơi đóng quân phòng ngự, trở về Thiên Tài Doanh.

Trên máy bay chiến đấu.

Vu lão nhìn đám người Lục Duyên, nở nụ cười hiền hậu nói:

"Lần tranh giành mỏ tinh thể Băng Mạch này, bảy người các ngươi đều có ra công sức, Thiên Tài Doanh dĩ nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Đặc biệt là học trò Lục Duyên, lần này ngươi không chỉ một mình đánh bại ba chiến tôn ở vòng chiến đấu võ đài, còn đánh chết bốn thiên tài người đầu chó ở vòng chiến đấu đội nhóm khiến tộc người đầu chó tổn thất nặng nề, cống hiến lần này thật không thua kém gì lần ở Thú Triều cả.

Hôm qua ta đã báo với hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng đồng ý sẽ khen thưởng cho học trò Lục Duyên hai triệu học phần"

Nghe tới đây, Lục Duyên có hơi sửng sốt, trong lòng lại dấy lên một niềm vui bất ngờ.

Trước đó lúc tham gia thi đấu, mặc dù Lục Duyên cũng có nghĩ tới sẽ được khen thưởng.

Nhưng mà hắn thật sự không ngờ rằng mức khen thưởng lại hậu hĩnh như vậy.

Hai triệu học phần, Lục Duyên lại nhẩm tính với số vốn của mình thì cũng có thể mua được một gen siêu phàm rồi.

Đám thiên tài ở bên cạnh đều ngó nhìn Lục Duyên bằng về mặt ngưỡng mộ.

Vu lão tiếp tục nói:

"Ngoại trừ Lục Duyên thì học trò Tư Thính Tuyết cũng có biểu hiện rất tốt, đã đánh bại được bốn cường giả cấp chiến tướng ở vòng chiến đấu võ đài, đồng thời cũng thể hiện xuất sắc trong vòng chiến đấu đội nhóm, hiệu trưởng đồng ý khen thưởng năm trăm nghìn học phần. Ngoại trừ hai người các ngươi ra thì những người khác cũng có khen thưởng. Dựa trên biểu hiện thì Rebeca đánh bại một người đầu có cấp thiên tài, khen thưởng một trăm nghìn học phần, Willie đánh bại một người đầu chó cấp thiên tài, khen thưởng một trăm nghìn học phần..."

Rất nhanh sau đó, Vu lão đã lần lượt thông báo mức khen thưởng của cả bảy người.

Trong số đó thì dĩ nhiên Lục Duyên là người đứng thứ nhất, ngoại trừ Lục Duyên và Tư Thính Tuyết thì những người khác cứ đánh bại một người đầu chó cấp thiên tài sẽ được tặng một trăm nghìn học phần, còn không đánh bại thì chỉ vỏn vẹn được thưởng hai mươi nghìn học phần mà thôi.

Dĩ nhiên là hai mươi nghìn học phần cũng là con số lớn rồi, tương đương với phần thưởng dành cho người đứng đầu bảng sức chiến đấu suốt hai tháng.

Mặc dù không thể nào so sánh được với Lục Duyên và Tư Thính Tuyết, nhưng mà mọi người ai cũng đều vui mừng ra mặt.

Lúc máy bay chiến đấu quay trở lại Thiên Tài Doanh thì trời đã sập tối.

Đám người Lục Duyên xuống máy bay, sau đó cũng chào tạm biệt rồi lật đật rời khỏi.

Lục Duyên cũng chào tạm biệt đám người Tư Thính Tuyết, quay trở lại ký túc xá.

Bên trong ký túc xá, Tư Thính Phong và Dương Bình đang ăn cơm, Macquarie không có ở đây, có thể đang ở Khởi Nguyên Chi địa, cũng có thể là đang tu luyện rồi.

Nhìn thấy Lục Duyên trở về, hai người bên này đều sáng mắt lên, Tư Thính Phong nở nụ cười, mở miệng nói:

"A Duyên, ngươi trở về rồi à? Nghe nói trong cuộc thi đấu lần này, ngươi đã giết được mấy người đầu chó cấp thiên tài hả? Thật hay giả thế? Trong đó chính xác là có mấy thiên tài đẳng cấp chiến tôn cơ đấy, vậy mà đều bị ngươi đánh chết?"