Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 560: Đoàn Chiến.




Lúc năm người bọn Lục Duyên nhìn năm người thiên tài kia, đám người Huyết Cuồng Nha cũng trông thấy mấy người bọn Lục Duyên.

Ánh mắt của họ chủ yếu tập trung vào người Lục Duyên, trong mắt hiện lên vài phần ý muốn giết người.

Cảm nhận được ý định của họ, Stevenson nhếch miệng cười nói:

"Lục Duyên, trong mắt những kẻ này chỉ nhìn thấy mỗi ngươi thôi thì phải. Còn chúng ta thì gần như bị họ bỏ qua một bên, đúng là khó chịu thật mà"

Lục Duyên cười:

"Đó không phải là chuyện rất tốt sao, ta thu hút sự chú ý của họ, như vậy cơ hội thắng không phải càng lớn hơn sao?"

Bakula nhìn thoáng qua Lục Duyên, tuy rằng từ trước đến nay vẻ mặt hắn ta vẫn rất đáng ghét như vậy, nhưng ngược lại hắn không có ác ý với Lục Duyên như trước đây nữa.

"Không phải nói muốn giết họ sao? Tính làm như thế nào?"

Lục Duyên khẽ híp mắt lại, nhìn về phía năm người đầu chó ở phía đối diện, sau đó nở một nụ cười:

"Mặc dù có cơ hội, nhưng chúng ta cũng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc như đã nói, chỉ sợ các cường giả bên ngoài thế giới nhỏ sẽ xông vào rất nhanh thôi. Cho nên chúng ta nhất định phải tìm được thời điểm thích hợp, hơn nữa chúng ta cũng phải biết nên giết kẻ nào dễ nhất chứ nhỉ"

Tuy nói như vậy nhưng mục tiêu trong đầu của Lục Duyên đã định sẵn rồi, đó là hai thiên tài hệ nguyên tố, Chi Lương và Thủy Tập. Dù sao nếu hắn vội vàng không kịp sử dụng dịch chuyển không gian, nhưng việc bộc phát toàn lực cũng có khả năng cao hắn có thể giết chết cả hai người họ.

Có điều...

Lục Duyên liếc nhìn thiên tài bí ẩn trong đám người người đầu chó, cười nói:

"Trước hãy xem thử tên người đầu chó chưa từng lên sàn đấu tham gia kia có bản lĩnh gì đã, miễn cho tới lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó"

Nếu thiên tài người đầu chó bí ẩn kia có khả năng bảo vệ cực mạnh, vậy Lục Duyên không thể giết được đối phương.

Trên mặt Vương Linh Linh nở một nụ cười dịu dàng:

"Vậy thì đấu một trận bình thường trước đi"

Mọi người gật đầu.

Lục Duyên vận chuyển bạch ngọc linh thể đến khắp người, trên người Stevenson xuất hiện từng tia sáng ánh màu trắng bạc chớp nháy quanh người, còn Bakula thì biến mất tại chỗ, ẩn mình đi.

Mặt khác, Vương Linh Linh trực tiếp phân thân làm bốn rồi tản ra, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Thính Tuyết lạnh như băng, quanh thân có từng đợt khói tuyết không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Khi Lục Duyên và những người khác vẫn đang vận hành chiến kỹ của riêng mình, phía bên kia đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, linh lực tăng vọt, vận chuyển chiến kỹ.

Xung quanh Huyết Cuồng Nha xuất hiện từng tia sáng màu đỏ rực chói lóa, phía Thủy Tập thì triệu hồi người khổng lồ như băng, còn Văn Lâm lóe lên ánh sáng vàng kim, chiến giáp màu vàng xuất hiện trên bề mặt cơ thể, cộng thêm một tấm khiên màu vàng phần chiếu ánh sáng chói mắt ra xung quanh, bao bọc hắn ta ở bên trong.

Nhưng vào lúc này thiên tài bí ẩn kia vẫn không hề có chút động tĩnh nào cả.

Nhìn thấy cảnh ấy, mấy người bọn Lục Duyên đều âm thầm chú ý tới.

Sau đó, Huyết Cuồng Nha nổi giận mà gầm lên một tiếng, hắn ta với Văn Lâm lao về phía đám người Lục Duyên, trong khi Thủy Tập và Chi Lương thì bắt đầu ngưng tụ các chiến kỹ nguyên tố để tấn công.

Vào lúc hai bên tiếp cận gần hơn, Vương Linh Linh lập tức sử dụng kỹ năng tia chớp để chiến đấu. Huyết Cuồng Nha và mấy người khác đều biết chiến kỹ này của Vương Linh Linh. Cho nên ngay khi bọn chúng nhìn thấy ánh chớp lóe lên bèn nhắm mắt lại trước, trong giây phút ngắn ngủi đó vẫn cảm thấy chói mắt như cũ, nhưng chuyện đó vẫn tốt hơn nhiều việc không thể thấy được gì trong một thời gian.

Đúng lúc này, đủ các chiến kỹ khác nhau như quả cầu sấm chớp, băng thương, băng lăng... cũng bắt đầu chia ra lần lượt lao về phía đối phương.

Chỉ chốc lát sau, linh lực dâng trào trong toàn bộ thế giới nhỏ, kèm theo đó là những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.

Bên ngoài thế giới nhỏ, lúc này cả con người và người đầu chó đều đang đứng trước cánh cửa không gian vào nơi đó.

Xung quanh viên đá màu xám lập lòe thứ ánh sáng mờ mịt, từ trên cửa không gian bỗng phóng ra một luồng sáng chói mắt.

Xuyên qua bức màn sáng ấy là cảnh tượng hai bên đang giao chiến.

Ngay từ lúc trận chiến bắt đầu, chiến trường đã trở nên vô cùng quyết liệt và sôi nổi.

Luận về sức mạnh chiến đấu mặt ngoài, người đầu chó có vẻ chiếm ưu thế hơn một chút, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu. Hai bên người tới ta lùi, không ai nhường ai.

Vào lúc này, thiên tài bí ẩn bên nhóm người đầu chó vốn không động đậy nãy giờ đột nhiên trong mắt hắn ta chợt lóe lên một tia sáng xanh lam đầy âm u.

Trong tay của hắn ta nãy giờ vẫn luôn cầm một cột đá khổng lồ tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lam âm u rất kỳ lạ, hơn nữa bên trên cột đá ấy còn khắc những ký hiệu rất kỳ lạ.

Hắn ta nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm gì đó, từng vệt sáng như ánh sao dung nhập vào bên trong cơ thể của bốn người đâu chó kia.