Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 552: Tiêu Hao Chiến.




Lần này, trận chiến kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Bản thân Thủy Tập là một chiến tôn trung cấp với linh lực thâm hậu, thêm vào đó là trong một môi trường băng giá như vậy, việc tiêu hao năng lượng khi sử dụng các chiến kỹ của hắn ta ít hơn các khu vực khác nhiều.

Còn Lục Duyên, một lần nữa khiến mọi người phải kinh ngạc bởi thể lực và linh lực đáng sợ của mình, hắn có thể chiến đấu trong nửa giờ với một lượng tiêu hao linh lực lớn như vậy.

Sau nữa giờ, tốc độ ngưng tụ cầu băng của Thủy Thập đã chậm lại rất nhiều, người khổng lồ băng thì không còn được triệu hồi nữa.

Người khổng lồ băng tiêu thụ rất nhiều linh lực nên hắn ta không thể tiếp tục triệu hồi được nữa.

Cùng lúc đó, kiếm ảnh màu máu xung quanh và sương mù đen trên người Lục Duyên cũng tiêu tán.

Thời điểm của Huyết Sắc Phong Bạo và Hắc Ám Thu Cát đã đến.

Xét cho cùng thì nó cũng không phải là một chiến kỹ đi kèm với các gen siêu phàm. Mà một chiến kỹ ở trên vũ khí gen thì luôn có thời hạn của nó.

Có thể kéo dài nửa giờ là bởi vì vũ khí gen của Lục Duyên có phẩm chất cấp đế.

Cuộc giao tranh giữa hai bên đã bớt dữ dội hơn trước rất nhiều.

Lục Duyên tiếp tục duy trì bạch ngọc linh thể, hắc cương kình và cương thể, đồng thời tránh những đòn tấn công của những quả cầu băng và mũi tên băng, cố gắng tiếp cận Thủy Tập.

Cuối cùng, hắn vẫn bị luồng khí lạnh màu trắng trong tay Thủy Tập ép trở lại.

Cứ như vậy đã mấy lần rồi.

Tuy nhiên, Lục Duyên có chút kinh ngạc khi phát hiện nhiệt độ của luồng khí lạnh màu trắng đã không còn được như trước.

Mức tiêu hao của Lục Duyên là rất lớn, nhưng rõ ràng là Thủy Tập cũng như vậy.

Kẻ tám lạng, người nửa cân, vậy thì cứ tiếp tục chịu đựng thôi.

Lục Duyên tiếp tục né đòn trong khi đập vỡ những quả cầu băng.

Sức mạnh của những quả cầu băng phát nổ khiến Lục Duyên cảm thấy đau đớn, nhưng với cương thể trên người cùng bộ chiến giáp cấp đế, phòng ngự của Lục Duyên vẫn rất tốt, cũng bị thương tích gì, nhưng cũng có chút í phiền phức vì cái lạnh xâm nhập vào cơ thể.

Nhưng với Lục Duyên mà nói, hiện tại vẫn có thể chịu đựng được, dù sao thì lúc mở ra Hắc Ám Thu Cát ra, thể chất của Lục Duyên đã được cải thiện rất nhiều, không hề tích thêm khí lạnh nữa.

Miễn sao không để những quả cầu băng tản ra khí lạnh thì Lục Duyên vẫn có thể chấp nhận được.

Nữa giờ nữa trôi qua, trận chiến giữa Lục Duyên và Thủy Tập kéo dài khoảng một giờ.

Thủy Tập không còn linh lực để ngưng tụ những quả cầu băng nữa, ngay cả những mũi tên băng cũng chỉ có thể ngưng tụ được rất ít.

Vào lúc này, bạch ngọc linh thể của Lục Duyên đã tiêu tán.

Linh lực của hắn thật sự không còn một giọt nào.

Cho đến nay, hai người họ đã tiêu hao gần như cùng một lượng linh lực.

Lục Duyên nhìn Thủy Tập ở đằng xa, nhe răng cười.

Cả hai người đều không có linh lực, khí lực của một chiến binh hệ nguyên tố nhỏ bé đương nhiên không thể so được với Lục Duyên.

Cho dù chỉ dựa vào khí lực của bản thân, Lục Duyên vẫn có tốc độ cực nhanh, khả năng phòng ngự và tấn công cực kỳ lợi hại.

Bóng dáng Lục Duyên lóe lên, dễ dàng né tránh vài mũi tên băng, không có sự can thiệp của gã khổng lồ băng, Lục Duyên nhanh chóng đến gần Thủy Tập. Sắc mặt Thủy Tập thay đổi, hắn ta muốn ngưng tụ luồng khí lạnh màu trắng, nhưng đáng tiếc chỉ tạo ra được một tầng sương mù mỏng.

Thủy Tập nhìn lớp sương mù trước mặt, cả người sững sờ.

Ngay sau đó, thanh trọng kiếm của Lục Duyên đã chém xuống đầu hắn ta.

Khi trọng kiếm sắp chém vào đầu Thủy Tập, một tia sáng vàng lóe lên, chặn trọng kiếm của Lục Duyên lại.

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Sơn vang lên:

"Chúng ta nhận thua"

Nghe vậy, Lục Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, Mông Giang cũng nghiêm mặt nói:

"Lục Duyên, ngươi xuống đi, thay người"

Lục Duyên có chút sửng sốt khi Mông Giang nói như vậy, sau đó hắn gật đầu cười:

"Được"

Vừa lúc bây giờ hắn không có linh lực, trên sàn đấu cũng không thể dùng linh tinh để khôi phục.

Huống chi, tiếp theo nếu muốn đánh Huyết Cuồng Nha, nếu hắn không dùng hết sức lực, chỉ sợ sẽ bị người ta đuổi đánh.

Dù sao người ta là chiến tôn cao cấp, cao hơn hắn cả một cảnh giới lớn, ghi lại nhiều hơn một gen siêu phàm.

Bây giờ cũng không kém bao nhiêu.

Lục Duyên nhảy xuống sàn đấu, Vương Linh Linh cười tủm tỉm nhìn Lục Duyên:

"A Duyên mạnh thật đấy, thậm chí ngay cả thiên tài người đầu chó chiến tôn trung cấp cũng không phải đối thủ của ngươi"

"Đúng vậy đúng vậy, A Duyên thật lợi hại!"

Ánh mắt Rebecca phát sáng khi nhìn Lục Duyên, nàng ấy đã biến thành fan girl của Lục Duyên luôn rồi.

Ngay cả Tư Thính Tuyết cũng thừa nhận:

"Thật sự rất lợi hại"

Mông Giang cười vỗ vỗ bả vai Lục Duyên:

"Tiểu tử được lắm, khá đấy. Một mình ngươi có thể đánh lại ba chiến tôn, bây giờ họ cũng chỉ còn mình Huyết Cuỏng Nha có thể đánh thôi"

Lục Duyên nhìn thoáng qua hai thiên tài người đầu chó trước đây chưa từng thấy mặt:

"Vậy hai người kia thì sao?"

"Hai người đó là chiến tướng đỉnh phong, mặc dù họ rất mạnh nhưng không thể đấu lại chiến tôn. Cho dù họ có thể thật sự đấu một trận với chiến tôn, bên phía chúng ta vẫn còn ba chiến tôn mà"