Cũng không lâu lắm, Lý Thanh Hòa trở về, đi cùng với nàng còn có Sương Nguyệt và Rebeca.
Sương Nguyệt mặc bộ lễ phục màu xanh lục giản dị, kiểu dáng rất kỳ lạ. Rõ ràng là một bộ lễ phục tinh linh đặc sắc, lại có nét khá giống với một kiểu áo choàng dài.
Nhưng mà dẫu sao thì người xinh đẹp, dù có mặc áo choàng dài thì Sương Nguyệt vẫn là cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn có thêm chút khí chất cao quý.
Rebeca ở bên cạnh mặc lễ phục màu vàng nhạt, trên mặt là một vẻ sầu não, có hơi không được thoải mái mà không ngừng nắm chặt tay áo của bộ lễ phục.
Dĩ nhiên là vì nàng không thích mặc lễ phục.
Ba người quay trở lại hội trường, lập tức thu hút tầm mắt của mọi người ở đó.
Nhưng mà đến lúc nhìn thấy cả ba đều đi tới bên chỗ của Lục Duyên, từng vị hoàng tử ở những nước khác cùng những người thừa kế của các gia tộc khác đều xám mặt lại.
Mẹ nó...
Họ muốn đánh người.
Sau khi tìm thấy Lục Duyên, ba người ở đây dĩ nhiên cũng thấy luôn Amy và Vương Linh Linh đứng ở ngay chỗ của anh. Lý Thanh Hòa hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra về kinh ngạc, sau mới nở một nụ cười nói:
"Lục Duyên đệ đệ, đây là vị tiểu công chúa của nhà Algebi đó sao?"
Lục Duyên gật đầu cười:
"Đúng vậy, Thanh Hòa tỷ tỷ, ta đã nói với ngươi rồi đó. Algebi Amy, vị này chính là Vương Linh Linh, quản gia của Amy?"
Dù sao Lục Duyên và Amy cũng được coi là bạn bè thân thiết, trước đó hắn nói chuyện với Lý Thanh Hòa cũng đã có kể qua rồi.
Chỉ là Lục Duyên không ngờ được, hôm nay Amy lại tới đế quốc Hồng Phong.
Amy cũng trợn tròn mắt nhìn Lý Thanh Hòa, trong ánh mắt cũng mang theo một về tò mò:
"Vị tỷ tỷ này chính là Lý Thanh Hòa tỷ tỷ đúng chứ? Tên lừa bịp này đã nói cho ta nghe về ngươi, nói ngươi là người thân thiết nhất của hắn"
Lục Duyên:
Mưa Hắn khẽ giật khóe môi, dù đã có nói như thế, nhưng mà Amy khốn kiếp này lại nói ngay ở chỗ này?
Giờ phút này, ánh mắt của đám người còn lại nhìn Lục Duyên đều có chút quái lạ.
Lục Duyên cảm thấy ngượng không biết để đâu cho hết.
Lý Thanh Hòa nhíu mày, nở nụ cười xong lại kéo cánh tay của Lục Duyên qua, nhìn hắn chăm chú nói:
"Ô? Hóa ra là Duyên đệ đệ đã nói ta như thế sao?"
Amy gật đầu, còn đang định nói thêm đã bị Lục Duyên cầm một cái bánh kem phô mai lên bịt lại miệng của người kia. Hai gò má của Amy lập tức phồng lên, Lục Duyên bên này lại cười nói:
"Amy, bánh kem này ngon lắm, ngươi phải ăn nhiều một chút đó"
Amy sáng mắt lên, hài lòng gật đầu, có chút khó hiểu:
"Đúng là rất ngon!"
Rebeca nhìn Lục Duyên đầy quỷ dị:
"A Duyên, trước đó hình như Amy còn muốn nói gì đó?"
"Không có, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi"
Lục Duyên liếc về phía Rebeca, người kia lập tức khúm núm rụt cổ một cái:
"À"
Sương Nguyệt ngó nhìn Lục Duyên, lại thoáng nhìn sang Lý Thanh Hòa, khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
"Quan hệ giữa các ngươi còn tốt hơn so với ta sao?"
Lý Thanh Hòa cũng mỉm cười tủm tỉm nhìn Lục Duyên:
"Duyên đệ đệ? Ngươi có lời gì muốn nói không?"
Lục Duyên vội ho khan một tiếng, mở miệng nói:
"Sao các ngươi lại ra đây làm gì? Không cùng đạo sư và Thính Tuyết ra sao?"
Lý Thanh Hòa cười như không cười nhìn Lục Duyên, lại cũng không tìm ra được lý do nằm ở đâu.
Nàng cười nói:
"Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, các nàng ấy là công chúa, dĩ nhiên phải ra ngoài trễ nhất rồi.
Chúng ta đều ra ngoài trước"
Lục Duyên thoáng bừng tỉnh, lúc này toàn bộ cửa lớn của lâu đài đêu được mở ra, hoàng đế Hồng Phong tuổi tác không quá trẻ cũng không quá già, dáng vẻ anh tuấn, mái tóc ngắn một màu muối tiêu đang từ trong thành lũy đi ra.
Hắn nở nụ cười ôn hòa, cất giọng:
"Chào mừng các vị tới tham gia buổi tiệc tối ngày bội thu do hoàng thất của Hồng Phong tổ chức. Một năm cũ đã qua, chúng ta rất đỗi cảm kích. Hy vọng ở đầu năm mới, các vị có thể có được những thu hoạch mới. Ta cũng không nhiều lời thêm nữa, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ"
Đế quốc Hồng Phong vừa dứt lời, ban nhạc đã bắt đầu tấu nhạc.
Trong ban nhạc đều là những nhạc công nổi danh nhất đế quốc Hồng Phong.
Được hoàng thất Hồng Phong mời tới tham dự buổi tiệc tối ngày thu hoạch này, với họ mà nói dĩ nhiên là một vinh quang hiếm có.
Tất cả mọi người đều chơi vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, toàn bộ hội trường đều thoáng ngừng lại, tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn về phía cửa lớn phía sau lưng hoàng đế Hồng Phong.
Tư Thính Vũ, Tư Thính Tuyết đi ra.
Tư Thính Vũ có một mái tóc vàng óng, đôi mắt màu đỏ kim, dáng người cao gầy bốc lửa. Nàng mặc một bộ lễ phục màu đỏ, thoáng nhìn qua có cảm giác như một bậc nữ vương cao quý, thoát tục.
Còn Tư Thính Tuyết lại mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, mái tóc dài cũng màu xanh lam phối hợp cho nhau, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không chút cảm xúc, thoáng nhìn qua giống như tinh linh băng tuyết.
Hai người xuất hiện, bầu không khí ngưng đọng xong, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Lục Duyên nghe thấy đều là những lời khen tặng dành cho hai người kia.