Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 329: Trung Tâm Aiur.




Ngay lúc hai người nghĩ mình có hy vọng chạy trốn thì một âm thanh điện từ vang lên.

Trong phạm vi một kilomet, tất cả đều bị vây lại trong lớp bảo vệ điện từ. Nụ cười mới xuất hiện trên khuôn mặt Cát Cung và Ngưỡng Thiên vừa mới sử dụng đủ cách để tăng tốc độ lập tức đông cứng. Họ không thể dừng lại ngay nên đập thẳng vào lớp điện từ.

Bốp!

Hai người bay ngược trở về, cả hai đều há mồm hộc máu, hô hấp cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Lục Duyên nắm một khối hộp hình lập phương màu xám trắng trên tay, mặt trên của nó óng ánh vâng sáng màu xanh đậm.

Hắn thấy Cát Cung và Ngưỡng Thiên ngã lăn quay ra đất thì nhếch mép cười:

"Bộ số thành phố nổi trên không mà bọn ta thăm dò không nhiều như các ngươi chắc?

Tưởng chỉ cần dùng những vật phẩm này là thoát được đúng không?"

Những lời của Lục Duyên làm sắc mặt của Cát Cung và Ngưỡng Thiên trở nên khó coi hơn rất nhiều.

Họ nhìn Lục Duyên thật lâu, sau đó Ngưỡng Thiên lạnh lùng nói:

"Lần này bọn ta thua, hy vọng lần sau các ngươi đừng gặp lại bọn ta ở Bạch Vân châu"

Lục Duyên nghe vậy khẽ cười:

"Có gặp cũng không sao cả"

Cát Cung cười lạnh, không nói gì thêm.

Thân thể hai người bị bao vây trong một màn ánh sáng trắng, đến lúc vẳng sáng biến mất thì họ cũng mất hút không thấy đâu.

Lục Duyên biết họ đã dùng pha lê dịch chuyển rồi.

Dù muốn giữ họ đi chăng nữa cũng không được.

Amy đứng bên cạnh Lục Duyên, nhìn nơi hai kẻ nọ biến mất với vẻ mặt thất vọng:

"Tiếc quá, giết được họ là ăm được nhiều bảo vật rồi"

Lục Duyên cười đáp:

"Không vội, còn chưa tìm trong thành phố nổi trên không ở trung tâm mà"

Amy nghe Lục Duyên nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, reo lên:

"Đúng rồi, vậy thì Bạch Sương vương kia phải làm sao đây? Nếu gen đối phương ghi lại là gen vương giả thì chúng ta không đấu lại đâu"

Ngẫm nghĩ một lát, Lục Duyên cười nói:

"Không phải sợ, chúng ta đến thành phố nổi trên không ở trung tâm xem thế nào trước đã. Nếu vào được thì vào, lấy bảo vật rồi đi, lo gì tới Bạch Sương vương hay Hắc Sương vương?"

"Vậy nếu chúng ta không lấy được bảo vật thì sao?"

"Chúng ta còn Hắc Hùng số một mà. Với tốc độ của nó thì đố Bạch Sương vương đuổi kịp. Hơn nữa, khả năng phòng ngự và công kích của Hắc Hùng số một tương đương lãnh chúa cao cấp cấp hai, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề đâu"

Đây là câu trả lời của Lục Duyên sau một hồi nghĩ ngợi.

"Có lý!"

Amy nghiền ngẫm câu nói của Lục Duyên rồi nở nụ cười.

Thật ra Lục Duyên còn có một cách chưa nói với Amy.

Đó là lôi kéo.

Theo như những gì hắn biết về Dạ Dạ, chắc nàng cũng là người có gen di truyền cấp vương giả.

Nói không chừng nàng chính là một trong ba đại vương giả thiên tài.

Nếu nhờ Dạ Dạ đến hỗ trợ thì hẳn không cần lo tới Bạch Sương vương nữa.

Vấn đề duy nhất chính là lúc này tuy quan hệ của Lục Duyên và Dạ Dạ xem như khá thân, nhưng cũng chỉ là khá thân mà thôi.

Vẫn chưa thể chắc chắn liệu Dạ Dạ có giúp hắn đối phó các thiên tài cùng cấp khác không.

Biết đâu được Dạ Dạ là bạn tốt với tên Bạch Sương vương kia thì sao?

Chuyện này đâu phải là không có khả năng.

Cho nên Lục Duyên vẫn dự định đến thành phố nổi trên không trước rồi tính.

"Được rồi, chúng ta cứ thăm dò những tòa nhà cao tầng trong thành phố nổi này trước, sau đó sẽ bay đến thành phố nổi ở trung tâm"

Lục Duyên mở miệng cười nói.

"ÙP Đôi mắt của Amy sáng ngời, cực kỳ chờ mong.

Mỗi lần thăm dò thành phố nổi trên không đều là niềm vui của Amy.

Khu vực trung tâm trong di tích cơ giới Aiur khác với khu vực bên ngoài.

Tất cả robot hộ vệ trong khu vực này đều ở cấp hai, thực lực mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Diện tích của khu vực này không tính là quá lớn, chỉ cần đứng ở rìa thôi là có thể thấy thành phố phía chân trời như một mảnh đại lục trôi lơ lửng rồi.

Giờ phút này, trên một ngã tư đường nào đó của khu vực trung tâm.

Một thiếu niên có vẻ ngoài tương tự con người nhưng trên trán và hai bên má đều trang trí bằng bông tuyết, tóc trắng nhìn vào ánh sáng trắng trong tinh thể truyền tin.

"Bị loại bỏ rồi sao?"

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng.

"Trong phi hành khí màu đen kia là chiến sĩ gen sao? Hai con người? Ấn tượng đấy... Nhưng đã dám đá cấp dưới của ta ra ngoài thì đừng có trách"

Thiếu niên cũng là người Bạch Sương đứng cạnh hắn lên tiếng:

"Thiếu gia, có muốn thuộc hạ đi giết hai con người kia không ạ?"

Bạch Sương vương nhẹ lắc đầu:

"Đối phương có linh vật phi hành, lại có khả năng đuổi nhưng phi hành khí khác đi, không dễ gì để giết chúng đâu"

"Vậy chúng ta phải làm sao đây ạ?"

Bạch Sương vương nhìn thành phố nổi trên không thật lớn ở chân trời, thản nhiên đáp:

"Chờ đi, rồi chúng nó sẽ đến trước mặt chúng ta thôi"

Ngay lúc đó, một đội robot hộ vệ cấp hai phát hiện bóng dáng hai người bèn vọt tới.