Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 199: Thiên Tài




Lục Duyên mỉm cười:

"Ngươi không ở đây, ta sẽ tìm một bạn hợp tác khác thôi."

"Đừng mà! Ngươi xem huynh đệ ta ngoại trừ ban đầu muốn hãm hại ngươi, sau đó có hãm hại ngươi nữa không? Chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy, ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta sao?"

Tiết Vượng vội vàng kêu lên.

Khóe miệng Lục Duyên giật giật:

"Ngươi cũng biết ban đầu ngươi muốn hãm hại ta à?"

"Có, nhưng chẳng phải là hãm hại không thành công sao? Ngươi đừng để ý những chi tiết này làm gì."

Tiết Vượng toét miệng cười:

"Nào, ngươi lấy hàng ra đi."

Lục Duyên lấy hết đồ ra. Tiết Vượng bắt đầu kiểm kê.

Sau khi kiểm kê hơn một nửa, Tiết Vượng hơi nghi ngờ:

"Lão Lục, lần này kém vậy? Sao toàn là cấp một? Nguyên liệu cấp tinh nhuệ cũng ít. Trước đó không phải như vậy."

Lục Duyên trợn mắt:

"Bắp đùi đi đến nơi rồi, một mình ta thu hoạch được như vậy đã là không tệ rồi."

Tiết Vượng nghe vậy, liếc nhìn Lục Duyên với vẻ hơi kinh ngạc:

"Không phải đại lão kia và ngươi tới cùng một thành phố à?"

Hắn nói xong lại nghĩ gì đó, sắc mặt hơi kỳ lạ:

"Chẳng lẽ không phải là nhân loại?"

Lục Duyên cũng không giấu, cười nói:

"Là miêu nhân."

Khóe miệng Tiết Vượng giật giật, ánh mắt nhìn Lục Duyên càng thêm kỳ lạ:

"Nam hay nữ?"

Lục Duyên liếc nhìn Tiết Vượng:

"Nữ, sao vậy?"

Tiết Vượng vội ho khen một tiếng:

"Trông có đẹp không?"

Lục Duyên nghĩ ngợi:

"Ừ, rất đẹp."

Khóe miệng Tiết Vượng lại giật giật:

"Không ngờ là miêu nữ trên bảng nữ đại gia? Ta hâm mộ chết mất! Ngươi có thể hỏi giúp ta xem cô ấy có chị em gái nào không?"

Lục Duyên đen mặt:

"Trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú."

Hắn biết rõ bản thân, hắn chỉ là một đầu bếp mà thôi.

Cũng tại Dạ Dạ là một kẻ thích ăn hàng, vừa vặn hắn nướng thịt cũng xem như tạm được, Dạ Dạ chắc hẳn chưa từng ăn qua.

Nếu không, hắn làm sao có thể ôm được bắp đùi của Dạ Dạ?

Lục Duyên vẫn tự hiểu lấy mình.

"Đừng mà! Quan hệ giữ chúng ta tốt như vậy, ngươi ăn thịt, không thể chiếu cố cho anh em một chút sao?"

"Cút!"

Tiết Vượng bĩu môi, trong miệng lầm bầm cũng không biết nói gì, lại tiếp tục cúi đầu kiểm kê.

Rất nhanh, hắn đã kiểm kê đồ xong:

"Được rồi, tổng cộng 14,18 triệu. Ta chuyển cho ngươi."

Tiết Vượng thực hiện vài thao tác, Lục Duyên lập tức nhận được tin nhắn thông báo tiền được chuyển vào tài khoản.

"Ta nhận được rồi."

Lục Duyên xem qua tin nhắn lại nhìn về phía Tiết Vượng:

"Không phải ngươi gặp khó khăn gì chứ? Có cần ta giúp đỡ không? Cho dù ta chưa chắc đã giúp được."

Tiết Vượng mỉm cười xua tay:

"Ta nào có khó khăn gì. Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Lục Duyên khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

"Vậy ta đi trước đây."

Lục Duyên rời khỏi cửa hàng nguyên vật liệu, Tiết Vượng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Sẩm tối ngày hôm sau, Lục Duyên tiếp tục tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa.

Cơ thể hắn xuất hiện ở trong rừng rậm.

Từ sau khi Dạ Dạ rời đi, hắn đã đi hơn hai ngày.

Bây giờ hắn cách Thiên La thành không xa, trong thời gian ở Khởi Nguyên Chi Địa lần này, chắc chắn có thể đến nơi.

Trong mắt Lục Duyên lóe lên vẻ kích động.

Cuối cùng cũng sắp đến nơi rồi.

Hắn đã tốn hơn một tháng chạy trên đường, thật sự quá xa.

Lục Duyên hóa thành tia sáng, vừa giết chết thú dữ cấp một vừa tiếp tục chạy nhanh.

Vài ngày sau, Lục Duyên đang di chuyển trong rừng rậm, đột nhiên nghe được phía xa vọng đến tiếng nổ vang.

Có người đang chiến đấu à?

Lục Duyên thoáng ngây người, hơi tò mò tiến lại gần hướng khu vực chiến đấu.

Chẳng bao lâu, Lục Duyên đã đến gần khu vực chiến đấu. Hắn trốn ở phía sau một cái cây lớn âm thầm quan sát.

Trong rừng cây rậm rạp có ba người đầu chó và ba người khổng lồ cao hơn ba mét, có làn da xám nhạt giống như tảng đá đang cùng bao vây tấn công nhân loại ở giữa.

Nhân loại ở giữa là một thiếu nữ xinh xắn có mái tóc màu tím nhạt.

Cô gái trẻ cực kỳ đẹp, gương mặt mũm mĩm giống đứa trẻ sơ sinh, mắt rất to, con ngươi có màu tím nhạt thần bí, môi hồng nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng.

Lúc này cô nhíu mày, vẻ mặt phẫn nộ.

Nhưng cho dù là vẻ mặt phẫn nộ, nhìn qua cũng không hề có lực sát thương, trái lại làm người ta cảm thấy đáng yêu.

Gương mặt này cũng không thua kém gì Dạ Dạ.

Lục Duyên ở trong tối quan sát, cũng không khỏi trợn tròn mắt.

Hắn thừa nhận mình có hơi kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Nhưng Lục Duyên liếc nhìn dáng người thiếu nữ, khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Cô gái trẻ này không cao, còn nhỏ đã nắm giữ sân bay, là một nữ đại gia không thể nghi ngờ.

Lúc này, trong tay thiếu nữ tóc tím bắn ra từng sợi dây leo màu tím, trên cây cối xung quanh cũng có dây leo bắn ra, tất cả đều bảo vệ cô ở giữa, ngăn cản đòn tấn công của ba người đầu chó và người khổng lồ màu xám nhạt, đồng thời thỉnh thoảng cũng sẽ trói một người đầu chó hoặc người khổng lồ màu xám nhạt, ném họ bay ra ngoài.

Lục Duyên cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người thiếu nữ, thậm chí có thể sánh ngang với hắn.

Hắn liếc nhìn dây leo màu tím kia, sắc mặt hơi kỳ lạ.

Sẽ không phải lại là một thiên tài truyền thừa gen siêu phàm nào chứ?

Họ Lục hắn may mắn như vậy sao?

Tùy tiện cũng có thể gặp phải hai thiên tài cấp bậc như vậy?