"Vâng!"
Đúng lúc này, Lâm Hoành xông vào, sắc mặt khó coi:
"Đại nhân! Ký chủ kia lại hành động. Ta vừa nhận được người gác đêm ở địa phương báo cáo, Carlyle - phó bang chủ bang Scorpion bị chết ở nhà mình."
Lý Thanh Hòa híp mắt lại:
"Hắn đã khôi phục rồi sao?"
Cô cười lạnh:
"Đến trình độ này, hắn vẫn không thể nào chống lại được cám dỗ, hoàn toàn khác với sự cẩn thận, giấu mình lúc trước. Cuối cùng hắn chỉ là ký chủ của vật dị hóa bị lòng tham sai khiến. Chú ý theo dõi người chiến sĩ gen khác, hắn đã tấn công một lần thì sẽ tấn công lần thứ hai."
"Vâng!"
Trong một gian phòng khác ở khu dân nghèo.
Bóng đen chuyển, Tiết Nhân từ trong bóng tối bước ra.
So với trước khi bị thương, trên mặt Tiết Nhân càng lãnh đạm hơn, ánh mắt có vẻ khác thường.
Hắn ngồi khoanh chân trên giường, trước mặt là một hạt châu màu đen đang xoay quanh, bên trong có tiếng kêu thảm kỳ quái truyền ra.
Từ trong hạt châu màu đen tản ra từng tia sương mù màu đen, dung nhập trong cơ thể hắn, khí thế của hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Sau một lát, Tiết Nhân mở mắt ra, trong mắt có từng tia sương mù màu đen tản ra.
Gương mặt hắn có vẻ dữ tợn:
"Hành động trước đó của những tên người gác đêm đáng chết chẳng khác nào âm hồn không tan kia đã gây ra ảnh hưởng quá lớn. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu, họ sẽ xác định được ta. Thực lực của ta còn chưa đủ, còn phải mạnh hơn!"
"Nhưng bây giờ ngay cả giết chết một tên chiến sĩ gen cũng sẽ bị phát hiện, phải làm thế nào mới tốt đây?"
Gương mặt Tiết Nhân càng thêm dữ tợn. Theo khí tức của hắn dao động, sương mù màu đen trên toàn thân dần trở nên dày hơn.
"Mình phải nghĩ cách, lấy danh nghĩa bàn bạc về sự phát triển bang phái, thông báo cho người chiến sĩ gen của bang phái khác tới đây tập hợp, sau đó ăn họ. Không, không được, với tình hình hiện nay, người chiến sĩ gen của bang phái khác nhất định đang bị theo dõi. Ta tùy tiện mời, sẽ chỉ làm cho họ hoàn toàn phong tỏa ta. Không thể làm như thế được. Phải đổi cách khác!"
Sau đó trong mắt hắn lóe lên sự u ám, lấy ra điện thoại, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Hắn gọi vào một số.
Reng! Reng! Reng!
Cuộc gọi được kết nối, phía đối diện truyền đến giọng nói lạnh như băng kèm theo chút giễu cợt:
"Ồ, thật hiếm có, không ngờ ngươi còn chủ động gọi điện thoại cho ta đấy."
Giọng nói uy nghiêm của Tiết Nhân vang lên:
"Ngươi trở về một chuyến, ta có việc muốn nói với ngươi."
"Ha ha ta đã từng nói, ta sẽ không trở lại! Chờ tới lúc ta về, chính là lúc ta báo thù!"
Sương mù màu đen trên mặt Tiết Nhân dao động, sau đó trên mặt hiện ra vẻ đấu tranh tư tưởng.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng sương mù màu đen trên mặt lại dày lên, sắc mặt của hắn đã trở lại lãnh đạm.
Hắn thản nhiên nói:
"Ta muốn nói về... chuyện liên quan đến mẹ ngươi."
Đối diện im lặng.
Sau một lát, giọng nói lạnh như băng phía đối diện mới vang lên:
"Ta sẽ đến, trong ba ngày."
"Ừ."
Tiết Nhân lặng lẽ cúp máy, trong mắt đầy u ám, hắn nhếch môi cười tà, đầy nguy hiểm.
"Tiết Vượng là chiến sư cấp hai, ăn hắn có lẽ còn tốt hơn một trăm tên chiến sĩ gen cấp tập sự. Đến lúc đó, thực lực của ta tất nhiên có thể tăng lên đáng kể "
Trong một gian phòng phía sau cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.
Ánh đèn bàn lập lòe mờ tỏ, Tiết Vượng dựa lưng vào đầu giường. Lúc này, chiếc kính râm màu đen được đặt ở bên cạnh.
Đồng tử của hắn là màu xanh lục kỳ lạ, giống như có một đốm lửa ma đang cháy trong hốc mắt.
Hắn cúp máy, im lặng, trong tay hiện ra một tấm hình.
Tấm hình chỉ có hai phần ba, trên đó chụp ảnh một cô gái tóc đen cười rất dịu dàng đang bế một đứa trẻ gầy yếu.
Đứa trẻ có một mái tóc ngắn xoăn đen, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Mà phần ảnh ở phía khác của đứa trẻ đã mất, nhìn vết rách giống như bị người ta xé đi một cách thô bạo vậy.
Tiết Vượng nhìn tấm hình, ngón tay xoa nhẹ lên mặt cô gái tóc đen, viền mắt hơi ướt, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại điều gì.
Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần và cất tấm hình đi, thở hắt ra một hơi, trong đôi mắt màu xanh lục ánh lên vẻ sắc bén.
Ngày hôm sau, ở cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.
Lục Duyên vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Tiết Vượng đang thu dọn các loại nguyên liệu trên quầy.
Lục Duyên thoáng ngây người, nhìn xung quanh cửa hàng thấy hơi trống trải.
"Lão Tiết, ngươi thu dọn đồ đạc làm gì vậy?"
Tiết Vượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Lục Duyên thì đẩy cái kính râm màu đen, cười nói:
"Lão Lục tới rồi à? Ta tính hai ngày tới sẽ ra ngoài một chuyến, cho nên thu dọn đồ trước."
"Ra ngoài à? Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Tiết Vượng nhìn Lục Duyên, mỉm cười:
"Chuyện này là bí mật."
Lục Duyên trợn mắt.
Tiết Vượng chuyển đề tài:
"Ngươi tới bán nguyên liệu sao? Ngươi tới thật đúng lúc, nếu không có lẽ ngày mai ta không ở đây rồi."